watch sexy videos at nza-vids!
Game đánh bài IWIN online cực đỉnh phiên bản mới nhất.download miễn phí
Game MXH BeMe 3.0.1 - Thiên Đường Giải Trí
 Nhập tên bài hát

Time :06:31 - DaTe:22/11/24
Menu của Wap
ẻ nhiều nhất. Duy chỉ có chuyện mình thích Micheal là Vân chưa nói cho Rose biết. Cô sợ Rose lại cười mình. Người Việt Nam luôn vậy, ý nhị và kín đáo, nhất là trong chuyện tình cảm, họ ít khi muốn show ra cho mọi người bàn tán. Tất nhiên dù có nói thì Rose cũng chẳng nói cho ai biết đâu, nhưng cái gì đó cứ ngăn Vân lại. Cũng phải thôi, tình cảm của Micheal, Vân chưa hề biết.

***

Một ngày chủ nhật đẹp trời, quá lý tưởng cho việc dạo chơi công viên. Vân bước ra khỏi khu kí túc xá, hít một hơi căng đầy lồng ngực, tận hưởng cái không khí mát mẻ và dễ chịu của tháng năm. Nhanh thật, mới đó mà đã gần hết một năm rồi. Vậy là xa bố mẹ và em gái gần một năm rồi. May mà có Rose luôn bên cạnh động viên, có William thi thoảng làm trò cười và quan tâm Vân nữa, nếu không chắc cô cũng đến trốn học mà về thăm nhà mất.

- Vân, chờ bạn à?

Vân quay sang, trố mắt ngạc nhiên. Micheal đứng bên cạnh cô lúc nào không hay. Bất ngờ quá, Vân ấp úng:

- Ừ. Bạn đến trường sớm vậy?
- Mình có hẹn với William đi tập bóng rổ. Cậu ta lại trễ rồi. Luôn là vậy.

Micheal nhún vai kể về William. Vân biết mà, anh chàng này toàn thói công tử, lúc nào cũng bắt người khác phải chờ mình. Tại Micheal hiền lành quá đấy mà, chứ gặp phải Vân thì cô đã cho biết tay rồi. Cả hai đứng nói chuyện với nhau trong lúc chờ Rose tới. Hóa ra Micheal rất thích tìm hiểu về đất nước Việt Nam, muốn hiểu thêm nhiều về người Việt. Phát hiện ra bí mật này, cô say sưa kể về Việt Nam cho Micheal nghe trong khi anh tỏ ra vô cùng thích thú. Từ những người gánh hàng rong, đến việc tắc đường liên miên, hay cánh đồng lúa xanh ngắt trải dài... làm Micheal cười rất tươi. Vân lại phát hiện ra một điều nữa, nụ cười của Micheal rất đẹp. “Ôi trời, sao trước đây mình không bắt chuyện với cậu ấy sớm hơn chứ” – cô mỉm cười nghĩ bụng.

Vân đang thao thao bất tuyệt thì thấy nụ cười trên môi Micheal tắt ngấm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ai đó. Theo hướng nhìn của Micheal, Vân quay ra. Rose vừa bước xuống từ xe bus, vẫy tay chào Vân nhưng rồi cũng sững lại, nhìn người đứng cùng Vân lúc này.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

- Rose, đây là Micheal, bạn cùng lớp với tớ. Còn đây là Rose, bạn rất rất thân của tớ.
- ....
- Hai người quen nhau à?

Không ai trả lời. Họ chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi lại tránh ánh mắt của nhau. Mãi một lúc sau, Rose mới mở lời:

- James, sao anh lại ở đây?

Cái gì? James ư? Không, Rose nhầm rồi, đây là Micheal cơ mà. Cậu ấy là Micheal, không phải James. Vân định lên tiếng nhưng nhìn vào Micheal, cô im bặt. Ánh mắt ấy đang hướng vào Rose với cái nhìn tha thiết. Lẽ nào...

- Họ là bạn cũ.

Một giọng nói quen thuộc nhỏ nhẹ bên tai Vân. Cô giật mình. Là William. Hóa ra anh đã tới và chứng kiến nãy giờ. Will nói gì đó với Micheal rồi quay sang Vân.

- Họ cần nói chuyện. Đi nào Vân. Tôi sẽ đưa bạn đi dạo.

Vân ngoan ngoãn để cho William nằm tay kéo đi. Đầu cô giờ đây hỗn loạn, không nghĩ được thêm gì cả. Bạn cũ? Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy... Giữa họ có gì đó còn hơn cả bạn bè...

- Trái đất tròn thật. Không ngờ được Vân là bạn của Rose.
- Anh biết Rose?
- Qua lời kể của Micheal thôi. Bạn gái cũ của cậu ấy.
- Không thể nào – Vân thốt lên – Bạn trai của Rose là James cơ mà.
- James là tên Rose hay gọi Micheal. Từ bé Micheal đã thần tượng James Bond nên cô ấy gọi anh như vậy. Đó là bí mật riêng giữa hai người thôi.

Có cái gì đó rơi vỡ trong Vân. Không ồn ào. Nhưng khá đau. Trớ trêu thật đấy. Người Vân thầm thích lại là bạn trai của cô bạn thân. Cho dù trí tưởng tượng của Vân có phong phú thế nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ đến tình huống giở khóc giở cười này. Chẳng biết nên buồn hay nên vui đây. Vui cho Rose vì gặp lại được Micheal, hay James nhỉ? Cô ấy còn yêu Micheal. Nhưng cũng buồn cho chính bản thân mình.

- Cậu ấy trốn tránh Rose, nhưng Micheal nói với tôi rằng trái tim cậu chỉ có cô ấy.
- Vâng, mừng cho họ.
- Vân thích Micheal?
- Sao anh hỏi vậy?
- Tôi đoán thôi. Rất ít người gặp mà để lại ấn tượng sâu sắc như Micheal. Cậu ấy rất tốt bụng.
- Vậy thì anh đoán nhầm rồi. Con gái Việt Nam không thích con trai ngoại quốc.
- Thế sao? Tức là tôi cũng hết cơ hội?
- ....

Vân ngồi một mình trong phòng. Kí túc xá cuối tuần thật vắng. Bạn cùng phòng của cô đã đi chơi hết. Ôm khư khư cái máy tính và bắn Halflife ầm ầm suốt từ chiều đến giờ, vẫn không thể giải tỏa hết được stress. Yahoo để invi im lìm. Lúc này Vân không muốn nói chuyện với ai hết. Cảm giác thực sự khó chịu.

Buzz!

Màn hình rung khiến Vân giật mình, là Rose.

- Hi Vân!
- Hi!
- Will đưa cậu về à?
- Ừ! Cậu thế nào?
- Mình đã nói chuyện với James. Anh ấy nói vẫn còn tình cảm với mình. Mình rất vui.
- Chúc mừng cậu, Rose!
- Cảm ơn cậu.
-Vì cái gì?
- Vì đã là bạn của tớ. Nếu không có cậu chắc chẳng bao giờ tớ tìm thấy James. Anh ấy nói cậu rất dễ thương và tốt bụng nữa.
- Gửi đến Micheal, à không, James của Rose lời cảm ơn của tớ nhé! Chúc hai cậu hạnh phúc.

Vân out nick rồi bước ra ban công.

“Xin lỗi nhé Rose, không nói chuyện lâu với cậu như mọi ngày. Cho tớ được buồn một đêm, được ghen tị với cậu một đêm. Chỉ đêm nay thôi. Ngày mai tớ sẽ lại là tớ, là bạn thân của cậu và bạn học của Micheal, chỉ là bạn học thôi. Hai người có một tình yêu thật tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ.

Bí mật này, tớ sẽ giữ cho riêng tớ, được không? Hì. Sẽ nhanh lấy lại cân bằng thôi. Chưa nói với cậu là người Việt Nam ý chí cao lắm. Rồi cậu xem, tớ sẽ nhanh chóng kiếm một anh chàng thật oách...

Còn lúc này, có lẽ tớ sẽ buông tay. Buông tay, dù chưa bao giờ nắm...”

Có tiếng bước chân ai đó đi lên cầu thang...

- Vân! – William xuất hiện
- Đây là kí túc xá nữ đấy. Cậu làm gì ở đây?
- Chưa đến giờ giới nghiêm mà. Tới rủ Vân đi xem phim. Rio đấy. Đi nhé!
- Thôi, tôi phải chuẩn bị bài tập cho tuần sau.
- Chỉ hôm nay thôi. Xem như đền bù vụ đi Victoria Park sáng nay của Vân. Ok? Ok? Ok?

William làm điệu bộ trẻ con, thuyết phục Vân bằng được. Cô bật cười, gật đầu đồng ý.

Phải rồi, ai đó đã từng nói, yêu là khi thấy người mình yêu hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc, dù cho người đó không ở cạnh mình. Huống gì, Vân còn chưa xác định được liệu tình cảm với Micheal có phải là yêu, hay chỉ là cơn cảm nắng nhất thời. Với lại, cô yêu cả cô bạn Rose dễ thương của mình nữa cơ mà. Họ hạnh phúc, nghĩa là Vân hạnh phúc. Và hẳn rồi, chắc là William cũng vậy.

Vân mỉm cười, vào khoác vội thêm chiếc áo rồi bước ra ngoài, nơi William đang đứng chờ.

- Đi nào Will, tôi sẽ kể thêm cho cậu về chuyện tình của Micheal và Rose, xem như chuộc lỗi ban sáng đã không nói chuyện với cậu, toàn để cậu độc thoại, nhé!
- Được rồi. Nhưng cậu phải kể về Việt Nam cho tôi nghe nữa đấy!

Họ bước đi bên cạnh nhau. Nỗi buồn chợt tan biến theo tiếng cười giòn tan, hòa vào cơn gió nhẹ của màn đêm.

Hạnh phúc đôi khi đơn giản là dũng cảm buông tay và bước tiếp, bạn có nghĩ thế không?



Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang:
Bộ đếm : 1.14
Bản Quyền © GiaiTriSo1.in
U-ON
Bộ đếm : 1.14
Bản Quyền © GiaiTriSo1.in
U-ON