Em chỉ mới gặp anh một lần ở quán café mèo ngày ấy, ngay khi quen em,
anh nói rằng muốn gặp lại em, nhưng rồi lại vướng vào việc bù khú với
bạn bè trong những ngày hè cuối ở Việt Nam, sau đó lại vội vàng phải bay
sang Pháp. Em đành ngắm tạm những bức hình của anh trên Facebook, để
rồi dần dần chẳng biết vì sao ngày nào không lôi ảnh ra ngắm là lại nhớ.
Không biết tình cảm của anh đối với em là như thế nào nhỉ? Nhiều khi em
thấy anh rất gần, nhưng nhiều khi lại cảm thấy rất xa… Đôi khi anh rất ngọt ngào, nhưng
đôi lúc lại rất dửng dưng, như thể em chỉ là một người bạn không hơn. Có
lẽ chỉ nói chuyện qua chat, email nên như thế chăng? Không biết anh thế
nào, nhưng em thì thích anh nhiều lắm, đến độ yêu được luôn rồi ý. Cho
dù em có chạnh lòng rằng first love của em chỉ là yêu một người qua nói
chuyện online chứ chưa được gặp mặt. Hay cho dù đó là tình yêu đơn
phương đi chăng nữa, Duy à.
Cuộc hẹn ở chân tháp Eiffel
Tim Hân đập thình thịch khi bước chân xuống sân bay, chỉ dành 30 giây
cho sự háo hức và hạnh phúc khi đã đứng trên đất Pháp, còn lại Hân dành
trọn tâm trí cho cuộc gặp gỡ với Duy mà cả hai đã lên kế hoạch từ hai
tuần trước khi Hân sang Pháp. Tìm cách hỏi mua chiếc sim điện thoại, Hân
lập tức nhắn tin báo cho Duy - số điện thoại mà Hân đã học thuộc lòng.
Điện thoại Hân rung lên gần như ngay lập tức sau đó - Duy gọi:
- Welcome to Paris, cảm giác như thế nào cô gái?
- Cool! Tuyệt vời hơn cả những gì em tưởng tượng.
- Chờ anh nhé, 30 phút nữa anh sẽ tới, ca học của anh sắp tan rồi, tranh
thủ lượn lờ đường phố xem cảm giác ở đây so với ở Hà Nội có gì chung
nào.
- Em sẽ dạo phố cùng các bạn trong đoàn cơ. – “Kiêu” một tí như thế
thôi, nhưng Hân chỉ muốn đến ngay chân tháp Eiffel để chờ Duy tới, như
Duy đã hẹn từ lâu.
Tắt điện thoại, cả hai đã có cảm giác 30 phút sẽ rất lâu đây, vì họ chỉ
muốn gặp người kia ngay bây giờ. Hân cùng những người bạn của mình lên
xe đi đến ngắm tháp Eiffel thỏa thích trong ngày đầu đặt chân đến Paris.
Hân luồn tay vào túi áo cầm lấy đồng xu mà Duy dặn mang theo thật
nhiều, hẳn Duy sẽ bảo Hân chơi trò ném đồng xu ở sông Seine và các hồ
phun nước đẹp đẽ để lấy may. Nghĩ thế, Hân vừa thích thú vừa sốt ruột
nhìn đồng hồ lên xuống, chỉ mong sao gặp người cô yêu thật nhanh: “Em đã
đến Paris, em đã hít thở không khí trong lành ở đây, nhìn ngắm mọi thứ -
những gì mà em tưởng tượng trước khi đến đây. Mọi thứ xung quanh thật
tuyệt, em đã thấy anh, em thậm chí đã mỉm cười với anh, tại sao?... Vì
anh chính là Paris - thủ đô trong lòng em...”. Mỉm cười với suy nghĩ của
mình, nắng chiếu lên má Hân ửng hồng. Hân dự định sẽ gặp Duy và nói với
Duy điều này, rằng Hân thích anh. Hân chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nói
ra được suy nghĩ và tình cảm của mình, thích thì nói thích chứ sao.
Đến nơi, vội vã nhìn đồng Hồ, đã quá 5 phút, Hân vội vàng năn nỉ thầy
phụ trách rồi tách đoàn chạy nhanh đến tháp Eiffel, trong lòng hồ hởi và
tim đập rất nhanh. Chỉ còn vài bước chân nữa, Hân sẽ được gặp Duy rồi.
Cảm giác ấy biết tả sao đây? Chỉ biết là Hân quên bẵng là cô đang đứng
trước Eiffel – điều mà Hân chờ đợi biết bao lâu nay để tận mắt ngắm nhìn
thật sự tòa tháp vĩ đại này, nhưng trong Hân bây giờ, tòa tháp cao và
đẹp hơn nhiều chính là Duy. Đến chân tháp, cô định gọi Duy hỏi xem anh
đang đứng chỗ nào, nhưng quyết định sẽ chờ anh gọi trước, còn Hân sẽ đi
xung quanh, biết đâu lại bất ngờ tìm được anh trước thì sao? Có một anh
chàng châu Á cầm một chùm bóng bay rực rỡ đứng ở đầu xa kia, có phải là
Duy? Hân háo hức bước tới gần, nhưng khi anh chàng ngoảnh lại thì đó
không phải là Duy, anh chàng ấy cười tươi đón bạn gái của mình và cả hai
ôm nhau thật lâu. Mỉm cười nhìn họ, Hân vội vã tản bộ xung quanh chân
tháp, vẫn chưa thấy Duy đâu, định sẽ gọi Duy thì máy Hân reo, là Duy
gọi:
- Em à, có lẽ anh sẽ đến muộn tí nhé, ở đây đang tắc đường, anh đi nhờ
xe của cậu bạn Pháp nên chẳng thể cầm vô-lăng mà lái như bay thật nhanh
đến chỗ em được.
- Hì, không sao đâu, em cũng đang đi dạo với các bạn ở đây… Nhưng còn lâu nữa không anh?
- À, chắc cũng tầm 20 phút nữa cô gái ạ, chờ anh nhé!
Duy nóng ruột nói, anh muốn gặp Hân biết bao, cả sáu tháng trời xa Hân
đối với Duy như cực hình, ngày đêm anh chỉ ước giá như có Hân ở bên, dù
chỉ một khoảnh khắc thôi cũng tốt biết mấy. Dù đã muốn nói lời yêu với Hân từ lâu nhưng chẳng thể nói yêu
thương chỉ qua vài dòng khô khan trên email, điện thoại, thế nên tình
cảm dồn nén bao lâu nay, Duy sẽ dành trọn cho ngày hôm nay. Duy biết Hân
cũng thích Duy, anh tưởng tượng ra viễn cảnh anh sẽ được ôm Hân thật
lâu trong vòng tay thì sẽ tuyệt vời như thế nào nhỉ? Trên tay Duy là hộp
quà màu tím dành cho Hân, bên trong là máy phát nhạc kiểu cổ mà Duy
lùng sục khắp nơi mua bằng được để tặng Hân, để hai đứa có thể tựa vào
nhau ngồi nghe Jazz vào những chiều chủ nhật. Suy nghĩ của Duy gián đoạn
khi cậu bạn người Pháp thở dài nhìn đường tắc ùn ùn, Duy lại nóng ruột
nhìn đồng hồ, Duy quyết định xuống xe, đi bộ đến một đến bến tàu điện
ngầm dẫn thẳng tới tháp Eiffel.
***
Chờ đèn đỏ, Duy sốt ruột để đi ngay sang bến tàu điện ngầm bên kia
đường, bỗng điện thoại rung lên, người gọi là Phong. Trong điện thoại,
Phong nhắc đến Hân, rằng Hân là người con gái Phong yêu, đáng lẽ ra Hân
đã là của Phong nếu như Duy không về và cướp mất Hân khỏi Phong. Biết
Hân đã sang Pháp du học, biết được chuyện quen biết lâu nay của Hân và
Duy mà Phong chẳng hề biết gì, những điều đó khiến cho Phong không ngừng
chì chiết Duy. Bối rối, lặng người khi nghe Phong nói, lại gặp một
chiếc xe mà người lái say rượu, trong lúc qua đường, Duy đã bị xe đâm.
Chiếc điện thoại của Duy văng xuống, vỡ tung.
Cách vụ tai nạn một chặng tàu điện ngầm, dưới chân tháp Eiffel, Hân đang
chờ Duy, chờ Duy cho đến xẩm tối, chờ mãi, cho tới khi bạn bè trong
đoàn của Hân đã đi thăm quan hết nhà thờ Notre Dame de Paris, bảo tàng
Louvre, đại lộ Champs-Élysées, Khải Hoàn Môn cả ngày trời rồi quay lại
tháp Eiffel đón Hân. Cô quẹt vội nước mắt rồi lên xe cùng đoàn về kí túc
xá.
***
Nói lời yêu
Gãy chân có lẽ là “quả báo” cho việc quên khuấy tâm sự với Phong chuyện
tôi và Hân đã quen nhau, nói chuyện với nhau, hơn nữa là khiến Hân đã
yêu tôi. Thằng bạn khổ sở của tôi bị ngấm vài chén rượu khi đùng một
phát biết tin tôi đã làm quen với Hân, rồi Hân đã sang Pháp, khiến nó
không kìm nổi việc nhấc máy ấn số tôi rồi “oán trách” tôi. Nhưng giờ đây
tôi rất hả hê khi thằng bạn thú nhận dù sao "giao" Hân cho tôi nó cũng
yên tâm, vì thế đáp ứng yêu cầu của tôi, nó liên lạc với Hân, báo tin
cho Hân biết chuyện của tôi sau hai tuần khi tôi gặp tai nạn. Đến xấu hổ
khi phải gặp lại em trong hoàn cảnh nằm trên gường bệnh một chỗ, mặt
mày xước xát thế này. Tôi nhớ em đến phát điên, muốn gặp em ngay lập
tức, nhưng đồng thời tôi cũng liên lục lo rằng em đang rất buồn và giận.
Biết tin tôi bị tai nạn, em như hét vào mặt Phong qua điện thoại, rồi
ngay lập tức tìm đến bệnh viên mà tôi đang điều trị. Nằm trong phòng
bệnh, tôi nghe tiếng em hỏi y tá phòng của tôi ở ngoài hành lang. Chưa
để cô y tá kịp trả lời em, tôi vội vã cầm lấy cây guitar đã để sẵn một
bên rồi chơi bài "Right here waiting for you" của Richard Marx mà em rất
thích. Đúng như tôi đoán, nghe tiếng đàn của tôi, em nhanh chóng tìm
phòng và chạy ùa vào, khuôn mặt hiện rõ sự xúc động. Gặp em, mặt tôi
bỗng đỏ như quả gấc, so với ấn tượng của ngày xưa gặp em và ngắm em qua
những bức ảnh thì gặp em vào khoảnh khắc này, tôi thấy em rất xinh đẹp.
Muốn giang tay ra ôm lấy em nhưng chưa kịp nghĩ gì hơn thì nước mắt em
đã lăn dài trên má.
- Em đã chờ anh lâu lắm phải không?
- Vâng, chờ anh khỏi hẳn rồi thì em sẽ tính sổ với anh! Dám bắt người ta phải chờ lâu như thế!
- OK, anh sẽ chịu mọi hình thức xử phạt của em. Thật xấu hổ khi không
thể gặp em trong một bộ dạng đẹp mắt hơn, nhưng không sao chứ cô bé?
Hân vội vàng chạy đến bên tôi, thật gần. Em nhìn tôi rất lâu, như thể em
chờ để nhìn tôi lâu lắm rồi và thi thoảng bonus thêm vài cú lườm nữa.
Tôi đã rất muốn nói ra lời yêu em, tôi không muốn em phải chờ lâu hơn
nữa. Nhưng tôi muốn em đón nhận điều đó trong một không gian khác, chứ
không phải trong bệnh viện - như thế thì những đứa con của tôi và em sau này sẽ trách bố
nó kém lãng mạn và sơ sài mất, mẹ chúng xứng đáng nhận nhiều hơn thế. Vì
thế tôi đã cố kìm nén trong lòng dù biết em đang rất chờ tôi nói ra
điều ấy. Những chuỗi ngày sau đó đối với tôi thật đẹp, những buổi chiều
tôi nằm vắt tay ra sau đọc báo, nhìn em ngồi gọt cam cho mình, tôi thấy
cú tai nạn vừa qua cũng có giá trị riêng của nó đấy chứ. Em quấn quýt
bên tôi như chú chim sẻ đáng yêu, tôi thích em kể cho tôi nghe chuyện về
cuộc sống của em, về chính em. Có cảm giác như tôi thấy mình trong thế
giới của em vậy.
***
Một buổi chiều đông, em đưa tôi đi dạo ở một con đường nhiều cây cổ thụ
cách bệnh viện không xa. Tôi đã gần bình phục, mặc dù vẫn dùng nạng và
phải còng lưng để đi, nhưng em cũng chỉ cao đến gần bằng vai tôi. Cô gái
nhỏ nhắn này sao lại làm tôi phát điên thế nhỉ? Chắc là bởi tôi thích
đôi mắt rất trong sáng của em. Khung cảnh xung quanh vắng lặng, trời
thật lạnh nhưng lòng tôi thì ấm nóng vì có em bên mình, người ta vẫn
thường nói hạnh phúc giản đơn - những gì tôi đang trải qua đúng là như
thế. Tản bộ thật lâu bên nhau, rồi em kéo tôi ngồi xuống ghế đá để uống
chút cà phê nóng mà em đã chuẩn bị. Trong lúc rót cà phê ra cốc, em hỏi
tôi:
- Chúng ta thân thiết như những người bạn tốt của nhau, anh nhỉ? – Ôi cô
bé đáng yêu của tôi, em chẳng nghĩ được điều gì bớt “chuối” hơn để hỏi
sao, tôi hiểu em đang muốn hướng đến điều gì.
- Ừ, tất nhiên rồi. – Trêu em, tôi đáp lại rõ to, nhìn khuôn mặt em có
vẻ mếu dẹt ra mà tôi muốn giơ tay véo một cái, đôi mắt trong veo vội cụp
xuống rồi ngước lên nhìn tôi.
- … Ừm, vậy là bạn tốt, vì thế hãy thành thực với em nhé, kể cho em nghe về cô gái anh thích đi, em rất tò mò.
- Không, anh không thích ai cả. Anh chỉ yêu thôi... Biết nói thế nào nhỉ, anh yêu người đó rất nhiều.
- Ồ, chị ấy quả thật là một người may mắn.
- Anh yêu người ấy, yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
- Thật ư?... Chúng ta là bạn tốt của nhau, thế nên em cũng rất muốn được gặp chị ấy
Mắt em bỗng long lanh rồi vội ngoảnh nhìn ra chỗ khác, đối với tôi mà
nói điều đó thật động chạm vào tim. Tôi nhận ra rằng nói yêu thương một
người chẳng cần là điều gì đó cao xa và hoa mỹ như tôi tưởng tưởng, đơn
giản là ngay trong khoảnh khắc này, hơn bao giờ hết… Dù không có nến và
hoa hồng, không cầm tên tay món quà nào cả, cũng chẳng có vài điệu Jazz
trầm bổng xung quanh, nhưng tôi sẽ không làm em phải đợi lâu hơn nữa.
Tôi rút điện thoại ra và nói:
- Được thôi, anh sẽ gọi cho cô ấy.
Bấm số của em, tôi ngắm nhìn em thật kĩ trong khoảnh khắc này.
Điện thoại em reo.
- Khoan đã, chờ em tí, em có điện thoại. – Em lấy điện thoại từ túi áo len của mình ra.
Nhìn số điện thoại lạ hiện trên màn hình, em ấn nút nghe, tôi chỉ chờ có thế và nhẹ nhàng nói:
- Anh yêu em.
Tôi vẫn chưa quên vị của nụ hôn đầu tiên của mình vào những năm tháng
học cấp 3 ngọt ngào. Nhưng nụ hôn mà tôi sẽ nhớ suốt đời chắc chắn là
khoảnh khắc này, khi em bỗng ôm lấy má tôi, kéo đầu tôi xuống và hôn
thật sâu…