Hoài mỉm cười, bỗng dưng Hoài thèm biết
bao đôi bàn tay luôn bảo vệ, luôn siết chặt mình, đôi bàn tay gạt nước
mắt mình những ngày vừa qua...
1. Hoài xoay chìa khóa dứt khoát, đẩy cánh cửa hộ chung cư nhỏ, đóng sầm
cửa lại, chẳng buồn bật công tắc đèn, Hoài vứt ba lô và xấp tài liệu
xuống sàn nhà, rồi ngã người nằm phịch xuống chiếc ghế sô pha dài. Hoài
muốn chìm ngay lập tức vào một giấc ngủ dài và sâu để nhấn chìm sự mệt
mỏi. Nhưng, sau ba phút, Hoài buộc phải chấp nhận sự thật: mình không
thể nào chợp mắt được dù chỉ một chút. Những sự khó chịu, bức bối và tồi
tệ, những suy nghĩ lẫn lộn, chằng chịt chồng chéo đan xen vào nhau như
mớ dây chỉ rối rắm. Theo một cách nào đó, chúng như những chất kết dính,
hợp lại thành một khối có kích cỡ lớn, nằm chặn trong người cô. Chúng –
những rắc rối đồng loạt xuất hiện và dồn dập tấn công Hoài trong cùng
một thời điểm. Và Hoài chỉ biết trơ ra mà chịu đựng. Cô cảm giác mình
như một chiếc thuyền giấy bé tẹo teo đang trôi giữa đại dương vô tận,
xung quanh chỉ có quãng không gian rộng lớn. Cô không thể nào cầu cứu
hay tìm kiếm được một tín hiệu giúp đỡ nào và đang bị dồn dập những cơn
sóng to lớn mạnh mẽ tấn công.
Hoài trút những ức nghẹn ấy vào một tiếng thở dài. Khi trái tim và cơ
thể đều đầu hàng bất lực trước một lí do nào đó, thì sự yếu đuối của con
người chỉ có thể trút qua những giọt nước mắt. Theo khóe mắt, những
giọt nước trong trẻo mặn chát lại tràn ra…
Những lúc như thế này, Hoài chỉ nhớ đến Duy, Hoài nhớ Duy đến cùng cực.
Hoài muốn tâm sự, muốn kể lể với anh nghe rằng Hoài đang phải chịu đựng
những rắc rối gì, rằng bạn bè sao thật xa lánh quá, dù cho Hoài đã thử
mở lòng và mỉm cười với tất cả nhưng vẫn nhận ra có một khoảng cách nào
đó khó thu hẹp. Rằng môi trường mới sao ngột ngạt quá, số lượng bài vở
và tài liệu, đề tài học tập đang chất cao như núi và có thể đổ ập đè
ngạt Hoài bất cứ lúc nào. Rằng Hoài nhớ anh nhiều ra sao, rằng tại sao
anh lại bỏ mặc cô trong lúc cô đang cần đến anh nhất… Hoài gạt nước mắt
và cắn môi, nhớ lại một câu nói của người một người bạn gái đã khuyên
cô: “Ngốc ạ. Đừng khóc nữa. Đứng theo phương diện lí trí, dẫu đau đớn
thế nào, cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, người đó không xứng đáng.
Không xứng đáng...”
Hoài lập lại lời nói đó trong tâm trí để vỗ về bản thân, rồi mí mắt sụp
xuống tự lúc nào, Hoài chìm vào giấc ngủ khi những giọt nước mắt vẫn còn
đọng trên khóe mi, chưa khô…
2. Hoài giật mình tỉnh giấc. Căn hộ đã chìm trong bóng tối. Hoài vớ tay
tìm kiếm chiếc điện thoại. Ánh sáng từ màn hình nhỏ sáng lên, thứ ánh
sáng duy nhất trong không gian, chói lòa. Hoài nhắm mắt theo phản xạ khi
mắt vẫn còn thích nghi với việc chìm trong bóng tối và chưa kịp làm
quen với ánh sáng. Mở khẽ mắt trở lại, Hoài nhận ra con số điện tử trên
màn hình vừa nhảy đúng sang 8h. Hoài đã thiếp đi hai tiếng đồng hồ.
Buông chiếc điện thoại, cô đặt tay lên trán. Một lúc sau, Hoài mới mệt
mỏi gượng dậy, lần mò trong bóng tối để tìm công tắc đèn. Bước vào phòng
tắm, luồng nước mát từ vòi tắm làm cô cảm thấy thoải mái hơn, một chút
sự mệt mỏi đã được những tia nước cuốn trôi. Hoài vuốt mặt, nghiêng đầu
nhìn chính mình trong gương. Một sự phản chiếu xấu xí. Gương mặt Hoài
trở nên gầy guộc, hốc hác và xanh xao tự bao giờ. Hoài hỏi chính mình:
người con gái với nụ cười xưa cũ ngày hôm qua, sao biến đâu mất rồi, để
nhường chỗ cho khuôn mặt xa lạ kia? Chính Hoài biết câu trả lời mà…
Hoài đưa tay vuốt mặt gương để làm mờ nó, xóa nhòa đi cái hình ảnh làm
tâm trạng cô tồi tệ thêm. Vớ lấy chiếc khăn và lau khô người, vò tóc,
lúc đó, điện thoại bàn phía ngoài đổ chuông. Hoài bước vội vã ra phòng
khách để có thể nhấc máy, kịp chặn đứng chuỗi âm thanh dồn dập, kéo dài
dai dẳng theo sự kiên nhẫn của đầu dây bên kia.
- A lô. - Giọng nam đầu dây bên kia vui vẻ lên tiếng. Không chờ trả lời, anh hỏi tiếp: Đi ăn với anh không, cô bé?
Hoài khó chịu đáp:
- Bây giờ ư?
Tiếng người con trai cười, nhanh nhảu:
- Vâng, thưa cô nương. Cô nương làm ơn chuẩn bị nhanh đi nhé, một tiếng
nữa tôi có mặt đón cô nương đấy. Không thể từ chối đâu, anh có thể nghe
thấy tiếng bụng em đang réo ầm ĩ kia kìa. Nó đang phản đối cô chủ xấu xa
của nó đấy!
Người con trai cười vang khi biết chắc mình lôi kéo được cô gái nhỏ, đắc
thắng, anh cúp máy, không để cô bé có thể phân trần thêm lời nào. Hoài
đặt ống nghe xuống, thở dài đặt bàn tay phải lên bụng mình, cô lắc đầu
khi phải thừa nhận kẻ đáng ghét bên đầu dây kia đã nói đúng. Khoác chiếc
cardigan dài màu xám, túm tóc bằng sợi ruy băng tím sang một bên, bỏ
một tá thứ vào túi xách như một thói quen khi ra ngoài đường, tắt đèn,
Hoài rời căn hộ.
3. Ngồi đối diện Đăng, Hoài lơ đãng theo tiếng nhạc trong headphone, một
tay xoăn lọn tóc, một tay xoay xoay cốc kem trong tay. Đăng chau mày
khó chịu, giựt dây headphone. Hoài ngước lên, ánh mắt thẫn thờ, vô hồn,
chẳng nhặng xị hay làm ầm lên như bình thường cô vẫn thế. Đăng ngỡ
ngàng, ánh mắt anh trầm xuống, buồn bã. Anh đưa tay, vén nhẹ lọn tóc nâu
loăn xoăn của cô lên mang tai. Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào ánh mắt anh,
ánh nhìn trống rỗng, Hoài nhẹ giọng, hỏi khẽ:
- Anh còn yêu em không?...
Đăng bất ngờ trước câu hỏi rất nhẹ của Hoài. Một lúc lâu sau đó. Đăng gật đầu, rất dứt khoát, anh mỉm cười trả lời:
- Ừ, còn. Rất nhiều.
Hoài tiếp lời rất nhanh, cố giấu Đăng sự lạc đi trong giọng nói. Nhìn qua vai anh để tránh ánh mắt Đăng. Hoài mỉm cười:
- Em chấp nhận làm bạn gái anh.
Hoài cúi xuống, gắn chiếc headphone trở lại và cúi mặt xuống với món
kem, cố tình để mái tóc mình rũ xuống để che đi gương mặt cô.
Đăng nắm tay Hoài… Đăng im lặng, Hoài im lặng. Đến hết buổi ăn hôm đó,
cả hai người không nói gì, tay Đăng chỉ nắm chặt lấy tay Hoài như thế.
Tay Hoài rất lạnh, tay Đăng rất ấm…
4. Những ngày sau đó là những chuỗi ngày hò hẹn giữa Đăng và Hoài. Anh
quan tâm đến Hoài, chăm sóc Hoài, cố gắng yêu thương cô một cách chân
thành nhất có thể. Đăng yêu Hoài rất nhiều, từ cách đây hơn hai năm.
Nhưng, Đăng luôn đứng sau Duy. Vị trí của Duy trong Hoài to lớn hơn cả,
dù muốn và cố gắng thế nào, Đăng vẫn không thể nào thay thế vị trí Duy
hay chen ngang giữa hai người. Và vì thế, Đăng chỉ kiên nhẫn như vậy,
kiên nhẫn dõi theo một cách lặng lẽ. Bây giờ, có cơ hội được đến bên
cạnh Hoài, có cơ hội được yêu thương cô, Đăng còn mong gì hơn nữa. Anh
cố gắng sắp xếp, vạch ra kế hoạch những buổi đi chơi thoải mái nhất, vui
nhất và lãng mạn nhất. Hay là những món quà đầy bất ngờ và ý nghĩa,
dành cho Hoài. Anh chỉ mong Hoài luôn vui khi bên cạnh anh... và yêu
anh.
Hoài nhận ra tất cả, cô đón nhận, cô thấy vui, nhưng không hạnh phúc.
Những buổi đi chơi cạnh Đăng, lướt qua những phố vắng, lướt qua những
nơi mà trước đây, Hoài cùng Duy đã trải qua những yêu thương, lòng Hoài
như thắt lại. Đôi lúc, khi nắm tay Đăng, Đăng siết tay Hoài rất chặt,
như muốn giữ gìn và bảo vệ cô một cách tuyệt đối nhất, nhưng Hoài chỉ
nghĩ, chỉ nhớ đến cái nắm tay hờ hững của Duy. Khi dựa trên vai anh,
Hoài những bờ vai đó là của Duy, rằng những ngày hạnh phúc trước kia đã
trở lại rồi, rằng Duy đã trở lại cạnh Hoài rồi kìa. Nhưng không, bên
cạnh Hoài, chỉ có Đăng, chỉ có Đăng mà thôi… Những nỗi nhớ tuy bé nhỏ,
nhưng thật dai dẳng. Hoài muốn bên cạnh Đăng, chỉ để hình ảnh anh xóa
nhòa hình ảnh của Duy trong cô, để khỏa lấp chuỗi ngày cô đơn cùng cực.
Hoài thấy có lỗi với Đăng biết chừng nào, nhưng nếu không bám víu vào
Đăng, Hoài không biết mình sẽ vượt qua như thế nào…
Bất giác, Đăng cắt luồng suy nghĩ của Hoài, anh đưa tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng, nói khẽ:
- Mình chia tay đi.
Hoài tròn xoe mắt, sững sờ nhìn Đăng.
- Anh biết, em chỉ nghĩ đến Duy. Những ngày vừa qua, em chỉ nhớ đến Duy, cô bé ngốc ạ.
Giọng Đăng như một cơn gió thoảng, rất nhẹ, không có trách móc, khống có
sự giận dữ, nhưng trầm và buồn đến mức khiến Hoài cảm thấy mình như một
kẻ tiểu nhân bị vạch trần sự thật, vạch trần tội lỗi xấu xa của mình.
Đăng tiếp lời:
- Em đều ngoái đầu lại ngắm nhìn những nơi kỉ niệm giữa em và Duy, phải
không? Anh đã thấy những lần em cúi gằm mặt, gạt nước mắt khi dựa vào
vai anh, thấy nụ cười nhạt của em, thấy ánh mắt trống rỗng của em trước
mọi lời anh nói… Anh có thể thấy, em ạ. Anh có thể thấy, có thể nhận ra…
Hoài im lặng, nước mắt cô tuôn chảy. Hoài nức nở, như là, tất cả những
nỗi buồn, sự chao đảo của cô trong thời gian vừa qua đều vỡ bung ngay
lúc này. Đăng đưa tay gạt nước mắt Hoài, anh ôm cô vào lòng, thì thầm
bên tai cô:
- Anh rất yêu em. Rất-yêu-em. Em ngốc lắm, em có biết không hả cô bé?
Anh hiểu em đau và hụt hẫng như thế nào, đánh mất sự thăng bằng trong lí
trí và tình cảm ra sao, anh hiểu rõ… Anh đã cố gắng giúp em, nhưng anh
không thể, anh nhận ra điều đó và em cũng thế, phải không? Cô bé của
anh, chỉ có em thôi, không phải anh, không phải bất kì ai, chỉ có chính
bản thân em có thể giúp mình vượt qua yêu thương, vượt qua nhung nhớ này
mà thôi. Can đảm lên, Hoài mà anh biết là một người con gái chân thành,
mỏng manh nhưng rất can đảm mà, phải không? Cố gắng lên nào, bé con…
Hoài cứ thế, vùi vào vai Đăng, khóc òa như đứa trẻ… Đăng vỗ về Hoài,
lòng anh đau biết bao. Anh ôm vai Hoài, gạt nước mắt cô và nhìn thẳng
vào mắt cô:
- Hãy tạo cho mình khoảng trống, để suy nghĩ, để tưởng niệm những gì đã
qua. Có bắt đầu được, thì sẽ phải có kết thúc. Em phải bước qua những
chông chênh này, mọi thứ sẽ ổn, sẽ ổn thôi…
5. Ba tuần sau.
Buổi sáng, Hoài vươn vai, bước ra ô cửa lớn trong phòng, đưa tay giựt
mạnh chiếc rèm trắng. Ánh nắng mặt trời như một dòng nước tràn vào ngập
căn phòng, phủ lên cô gái nhỏ sự ấm áp dịu dàng. Ủ cốc Earl Grey trong
đôi bàn tay, Hoài hít mùi hương trà trầm sâu lắng. Hoài chống tay bên
ban công, ngắm mấy chậu lan, cô thấy lòng mình nhẹ tâng, tim ấm lại. Như
chưa hề có giông tố, như chưa hề bước chân lên những mảnh vỡ nhớ
thương…
Hoài nhận ra mình sai, sai biết bao nhiêu. Khi Hoài đứng giữa những
chiều yêu thương chông chênh ấy, chỉ có Đăng luôn dõi theo, luôn giữ cho
Hoài sự thăng bằng, luôn giữ cô, vực cô dậy, tuyệt đối không để cô ngã
gục. Hoài đã băng qua chúng, băng qua những nỗi nhớ, những yêu thương cũ
kĩ ấy, để rồi thấy Đăng, hóa ra vẫn luôn ở đó, chờ Hoài, kiên nhẫn chờ
duy nhất Hoài mà thôi.
Hoài mỉm cười, bỗng dưng Hoài thèm biết bao đôi bàn tay luôn bảo vệ,
luôn siết chặt mình, đôi bàn tay gạt nước mắt mình những ngày vừa qua,
đôi bàn tay hay vén lọn tóc xoăn lòa xòa bên mang tai mình…
Hoài quay người, nhấc điện thoại. Bấm vội số máy Đăng. Giọng ngái ngủ
của Đăng vừa cất lên, Hoài nói rất nhanh: “Anh à, đi ăn với em, anh nhé.
Em có thể nghe thấy bụng anh than thở với em qua đầu dây rằng chủ nhân
xấu xa của nó chưa cho nó ăn sáng kìa…”
Hoài cười. Bên kia đầu dây, có một người cũng đang cười, một nụ cười thật sự hạnh phúc.