Huy đưa Mai về, cái lạnh về đêm gần như muốn xé lồng ngực của anh, Huy chờ một cái gì đó thật ấm áp từ sau lưng...
Đông mùa này đến chậm, cái lạnh bắt đầu từ từ, vờn vập khiến nhiều cặp
tình nhân cứ mong ngóng, chờ đợi. Năm này khác với năm ngoái, Mai vẫn
mặc kệ cho cái lạnh liếm láp mình, hằng ngày vẫn cứ rảo bước nhẹ trên
con đường từ lớp dạy vẽ về nhà.
Mai là sinh viên đã tốt nghiệp của Trường Mỹ Thuật có tiếng ở Hà Nội,
nàng chưa xin được việc nhưng hai năm nay Mai vẫn có một cuộc sống ổn
định nhờ thu nhập từ lớp dạy vẽ. Hai tháng trước Nguyên và nàng đã chia
tay, thực ra trong chuyện này toàn là do Mai dựng lên, vì muốn Nguyên
thanh thản rời Việt Nam để sang Úc phụ với bố điều hành công ty của gia
đình nên Mai đã cùng Huy diễn một vở kịch cho Nguyên xem. Sau đó, Nguyên
quyết định và cùng hành lý sang Úc.
Những ngày đầu mất Nguyên, Mai gần như suy sụp, nàng thất thểu vác thân
đến lớp dạy chỉ để ra lệnh cho cả lớp thực hành, nói xong rồi Mai ngồi
im với những cây cọ. Trong chuyện này, có lẽ Huy là người hiểu Mai nhất,
Huy là bạn học cùng ngành với nàng lúc còn ở Hà Nội, và khi vào đây thì
anh đã là Design viên cho một tạp chí teen. Huy thường xuyên mang đồ ăn
đến phòng và đến lớp cho Mai, đều đặn quan tâm Mai gần giống như một
cái phao, vì Huy hiểu, lúc này Mai cần anh nhất. Hồi còn đi học, Huy đã
ngỏ lời với Mai nhưng lúc đó Mai đang để ý anh chàng tên Nguyên học khoa
kiến trúc cùng trường.
Huy thất bại và anh nghĩ đây là cơ hội. Mai biết những suy nghĩ của Huy,
nhưng nàng mặc kệ, nàng không hoàn toàn từ chối nhưng cũng không hẳn
đồng ý tất cả. Mai lưng chừng vì thực ra, trong lúc này, Mai cần Huy,
cần không có nghĩa là lợi dụng, nàng luôn biết giữ ở một mức nào đấy, vì
dẫu sao, Mai cũng luôn nghĩ về một người ở nửa bên kia bán cầu.
Một tối thứ bảy, Huy và Mai ngồi ARIMI Cafe, nhìn thoáng qua thì quán
lặng lẽ và hơi vắng nhưng nếu nhìn kỹ thì đã kín bàn, từng cặp co vào
nhau để chống đi cái lạnh của đêm đông. Có phải dù ở không gian nào, con
người ta cũng biết dựa vào nhau để trả lời cho những thay đổi của thiên
nhiên? Chắc không phải, vì dù Mai thấy lạnh, Huy biết được điều đó, anh
khẽ choàng tay qua vai nàng nhưng nàng đã đẩy tay anh ra:
-Được rồi mà Huy, Mai biết cách tự sưởi ấm cho mình mà. – Vừa nói, Mai
vừa đưa hai tay lên thoa vào nhau và thổi hơi ấm từ miệng mình vào đó.
-Ừ, Huy xin lỗi, tại Huy thấy vai Mai hơi run. – Huy cười hiền – Tiết
thế này là Love you and love me thì tuyệt nhỉ. – Nói rồi, Huy quay sang
chị phục vụ yêu cầu quán mở bài đó.
Nhạc nhẹ nhàng, cả quán im lặng nhường cho tiếng Zhang Yao cất lên trong
veo. Mai khẽ liếc Huy. Thực ra Huy không tệ, sóng mũi cao, cặp kính
viền đen và đầu tóc hơi dài trông rất “nghệ”, mặt khác, Huy cũng hiền và
biết cách quan tâm Mai. Khi nỗi nhớ nhung và đau khổ về Nguyên tạm trốn
ở một góc nào đấy thì cuộc sống của Mai bị đảo lộn lên bởi Huy.
-Cũng đã hơn 3 tháng rồi, tại sao Mai không tìm cách để bắt đầu lại? –
Huy ôm chặt ly trà nóng – Thay vì cứ để như vậy mà bước tiếp.
-Mai cũng không hiểu mình nữa, bây giờ, Mai chỉ muốn vẽ thôi.
-Mai không định làm Design viên à? Dạy như vậy có chắc không?
Mai thở dài:
-Cũng là cầm cọ, cái quan trọng là Mai thấy mình hợp với việc dạy. – Nói
rồi, Mai đưa ly Alexandra lên miệng ngớp một ngụm, có lẽ vị brandy hơi
quá, cô khẽ chắp môi cho cacao và sữa lan ra.
***
Huy đưa Mai về, cái lạnh về đêm gần như muốn xé lồng ngực của anh, Huy
chờ một cái gì đó thật ấm áp từ sau lưng. Anh định nói gì nhưng khựng
lại. Mai hơi ngà bởi ly cocktail, ngồi phía sau Huy, nàng thấy ấm vì tấm
lưng rộng của anh, đã nhiều lần, Mai định đặt tay lên hông Huy nhưng
lại thôi. Cái e dè trỗi dậy, Mai thấy có lỗi với Huy về chuyện hồi còn
đại học, kể ra trong số bạn bè, Huy là người luôn bên nàng nhất.
Mai vừa thả người xuống giường thì Huy gọi:
-Mai à, lúc nãy quên nói chuyện này…
-Chuyện gì thế? Huy nói đi. – Mai vẫn thả người trên nệm.
-Có lẽ chuyện này Huy nói hơi sớm, nhưng thực sự Huy cần Mai, từ lúc đại
học đến giờ, vẫn không thay đổi – Huy ngừng một chút – Có thể người
khác sẽ cho Huy là kẻ cơ hội, chờ thời nhưng dù Mai có quen ai nữa sau
Nguyên, Huy cũng vậy thôi.
Mai ngẫm một chút, nàng ngồi dậy đi lại phía cửa sổ nhìn xuống phố.
-Mấy tháng qua Mai rất cảm ơn Huy. Nhưng thật sự là Mai chưa đủ khả năng để bắt đầu một câu chuyện mới.
-Ừ, Lãm biết chứ, Huy đợi được mà. Huy chỉ muốn nói vậy thôi, tại thấy
Mai cứ vậy hoài. – Có tiếng thở dài qua điện thoại – Thôi, Mai nghỉ đi,
mệt lắm rồi đó.
-Ừ, Mai biết rồi. Bye Huy.
***
Có một vài buổi chiều, Mai không nhờ Huy đưa về, nàng cũng chẳng về nhà
ngay. Mai thả bộ trên những con đường mà lúc trước nàng và Nguyên hay
dạo. Đông làm cây cối khô đi, nhìn xơ xác và trần trụi. Mai ví những tán
cây kia với mình, tự dưng thấy lạc lõng vô cùng. Cơn gió nhẹ cũng khiến
nàng co lại, phía bên kia lề đường, một cặp tình nhân đang ấm áp bên
nhau, Mai quay mặt đi, sợ phải nhìn thấy cảnh đó, sợ những kỷ niệm với
Nguyên ùa về. Mai cúi mặt, chậm rãi đạp lên những tán lá khô mà không
giấu được thứ gì cay cay đây trào lên sóng mũi. Chẳng phải chính nàng đã
quyết định mọi việc sao? Có lẽ giờ này, Nguyên đang có một cuộc sống
tốt bên ấy, có khi lại đang cùng với một người con gái khác. Nghĩ đến
đó, Mai nhắm nghiền mắt, thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Mai tự choàng đôi vai mỏng của mình mà thả bộ về nhà, điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Huy…
Thực sự là Huy quan tâm Mai không cần điều gì cả, chẳng hiểu vì sao Mai
lạnh lùng như thế với Huy. Mỗi con người, ai cũng tạo cho mình một lối
nhỏ hạnh phúc riêng, nhưng đôi khi lại không đi vào đấy mà sẽ sánh bước
cùng người khác ở một con đường hồng hơn, thắm hơn.
***
Mai nhận được tin Nguyên chuẩn bị cưới vợ vào một ngày cuối năm. Anh
mail cho nàng bức thiệp và nói rằng sẽ tổ chức đám cưới tại Việt Nam. Vợ
anh là con của một công ty đối tác với gia đình anh. Nguyên còn nhắn
thêm rằng, anh rất muốn tiệc cưới của mình sẽ có mặt Mai và Huy.
Tắt màn hình, Mai cười nhẹ một cái rồi đứng dậy đi lại chỗ cửa sổ. Buổi
chiều, nắng xuân bắt đầu nhợt nhạt xuống con đường, Mai ở tầng 4, từ đây
có thể trông ra được một con đường dài đầy nắng nấp dưới hàng phượng vỹ
già nua. Ở đâu đó, trên những cành cây đã có vài chồi non. Xuân đến
thật rồi, nhưng cái tê tái cũng còn vương, ít ra là đối với Mai, nàng
nhận được cái mail nhưng cảm giác ấy không phải là đau khổ, có phải con
người ta sẽ vô cảm trước những gì mà mình đã đoán trước được? Mai lắc
đầu, thở nhẹ một cái.
-Alo? – Mai gọi cho Huy - Huy rảnh không? Ra ngoại ô vẽ đi, hôm nay trời đẹp.
-Có chuyện gì hả Mai? – Huy là người nhạy cảm.
-Có gì đâu, Huy gôm màu và cọ qua chở Mai đi, Mai còn giấy đây.
-… Huy ngưng một lát – Uhm! Huy qua đây.
Mai mặc quần overall màu kem nhiều túi và một cái áo thun màu trắng ở
trong, đúng chất bụi của những người làm nghệ thuật, ngồi sau xe Huy,
nàng ôm giá vẽ, tay kia thì cứ chìa ngón chỏ và ngón cái ra thành một
góc vuông để lấy khung. Nếu nhìn Mai từ sau lưng ai cũng nghĩ nàng khá
nhí nhảnh và yêu đời, nhưng thực sự gương mặt Mai lại nói lên một điều
khác, có gì đó đang lấp đi cái hồn của đôi mắt nàng.
Huy nhận ra được điều đó, nhưng anh không muốn nhắc đến, ngay từ cái lúc Mai rủ anh đi vẽ là anh đã thấy có vấn đề rồi.
Huy tấp xe vào một cánh đồng cỏ mây, ở giữa cánh đồng có một cái hồ khá
rộng, nơi đây quả là lựa chọn tuyệt vời cho dân nghê thuật, nhưng không
dễ nhận thấy nó, nó nằm sâu trong một mảnh đất mới giải tỏa cách trung
tâm thành phố khá xa. Tuần trước Huy mới nghe một nhân viên mới trong
công ty anh chỉ cho.
Hai người chạy thẳng xe vô mảnh cỏ gần hồ, rồi bắt đầu dựng giá vẽ, Mai không vẽ cùng Huy, nàng ôm giá vẽ lại gần bờ hồ và bắt đầu nét chì.
Huy vẽ bằng cọ, anh thích vẽ phong cảnh, vì là một design viên nên anh lấy bố cục rất tốt.
Nắng xuân âm ấm cùng với gió thổi nghiêng ngả những thân cỏ mây mỏng
manh, mặt hồ gợn nhẹ sóng, cảnh tượng lặng lẽ mà bình yên này càng khiến
cho đôi mắt Mai sụp xuống. Chiều cứ thế tan dần trong im ắng…
Bản phác thảo chân dung bằng chì của Mai thấm đầy nước từ khóe mắt. Nàng vẽ hình Nguyên, tấm hình bằng trí nhớ và cả trái tim.
-Sao lại tự kỷ thế kia? Đã bảo không có gì mà. – Huy đi lại chỗ Mai từ lúc nào không biết, anh đưa cho nàng túi khăn giấy.
Mai giật mình nhìn anh và đưa tay đón lấy túi khăn, không nói gì cả.
Huy thở dài ngồi bệt xuống bên Mai, anh duỗi thẳng chân nhìn hồ. Nắng đã
tắt dần, trời sắp tối gió lạnh hẳn, cả 2 đều không mặc áo ngoài. Mai
cầm bức vẽ nãy giờ lên, ngắm thật kỹ, nàng đưa ngón tay lên mặt Nguyên
trong hình. Nước mắt nãy giờ đã khô, bây giờ lại chảy xuống. Huy quay
sang thấy điều đó, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ cảm thấy tim
mình hơi nhói.
-Có lẽ đây là lần cuối Mai nghĩ về Nguyên. – Mai vừa nói vừa cầm bức vẽ
vò nát rồi xé. – Mai đã dồn cả trí nhớ và tình cảm của mình về Nguyên đã
vẽ lên nó. – Mai khóc nhiều hơn. Huy ngồi bên cạnh, trố mắt nhìn theo
những hành động của Mai. – Có phải hạnh phúc và cơ hội chỉ đến với con
người ta một lần thôi phải không Huy, Mai đã đánh rơi Nguyên thì chắc
chắn Mai sẽ mất anh ấy? – Nói đến câu đó, Mai nghẹn ức nước mắt, cổ
chẳng nói ra được gì nữa.
Huy chẳng nói gì, đưa tay choàng đôi vai nhỏ bé của Mai vào lòng, nàng
đang khóc nức như một đứa trẻ bị lạc. Lúc này đây, anh thấy thương Mai
vô cùng, có chắc rằng nàng sẽ quên được?
-Nhưng điều gì đã khiến Mai buồn đến như thế? – Lãm hỏi khi Mai đã thôi không ức nghẹn
-Nguyên sắp về Việt Nam. – Mai chui ra khỏi lòng Huy, nàng đưa tay dụi
nước mắt. – Anh ấy mời Mai và Huy dự đám cưới của ảnh. - Nàng mím môi.
-Thế Mai tính sao? – Huy hỏi.
-Mai cũng chẳng biết nữa.
Cả hai im lặng một lát. Nước mắt nãy giờ làm nhòe đi gương mặt đang cóng vì lạnh của Mai.
-Mai à. – Huy quay sang Mai. - Hãy khóc đi,là những giọt nước cho riêng
Mai thôi, nếu còn thương Nguyên, thì Mai nên vui cho anh ấy. Chẳng phải
đó là điều Mai muốn và đã làm sao? – Nói rồi Huy lấy cây chì đang nằm
trên thảm cỏ đưa lên và ngắm.
Mai nhíu đôi mắt lại, ngẫm một chút rồi quay sang nhìn Huy, đôi mắt nãy
giờ húp lại vì nước mắt, mái tóc trước hơi rối. Nàng nhìn Huy như thế
một hồi lâu, anh chẳng hiểu, hay đã nói gì lỡ lời với Mai? Anh nhíu đôi
mày cũng nhìn lại Mai như thế.
Đột nhiên Mai mỉm cười, lúm đồng tiền hiện trên khuôn mặt xanh xao của nàng.
-Huy nói đúng, tại sao Mai không nghĩ ra nhỉ? Lẽ ra Mai phải vui mới
đúng chứ, không phải nó đang diễn ra như những gì Mai muốn sao?
Trời đã tối sầm xuống, bên ngoài cánh đồng cỏ, thành phố đã lên đèn rực
cả con đường. Mai và Huy đứng dậy dọn đồ vẽ ra về. Mai ngồi sau xe, đong
đưa theo một điệu nhạc nào đó phát ra từ một quán nhỏ ven đường.
“…Có chút nắng lên qua hàng cây, có chút gió bay theo làn mây đưa em gần anh
Và...
I just wanna say : I love u and need u
Lặng thầm mong em sẽ bên a
[1] [>]
Đến trang: