Thành phố lên đèn thật đẹp, những bản
nhạc Giáng Sinh cất lên đó đây. Nhật Thư ngồi sau xe đạp của Tuấn, nó
chưa bao giờ nghĩ sẽ đi chơi Giáng sinh với một người con trai như thế
này.
Dãy hành lang khu A, nửa tiếng đồng hồ trước giờ vào lớp. Một gã trai
đang xách cặp đi lên cầu thang, miệng ngáp ngắn ngáp dài, hậu quả của cả
đêm qua thức xem bóng đá. Sự thiếu ngủ cộng với không khí lành lạnh ;
se se của sáng mùa đông khiến hắn ta lờ đờ.
Đó là Tuấn “ngố”, thần dân của lớp Lý A5, đứa nào quen thì sẽ nhận ra
hắn ta với cặp đít chai 4 đi-ốp trên mặt và cái dáng lòng khòng với đôi
doctor dưới chân. Đầu óc hắn lúc này vừa ngái ngủ vừa lâng lâng sau
chiến thắng của Real Madrid vào tối qua.Với hắn ta ; Real chính là đội
bóng vĩ đại nhất.
Cái cảm giác lâng lâng đó của Tuấn “ngố” bị phá vỡ khi hắn nghe thấy
tiếng “lộp cộp” của ai đó đang đi xuống cầu thang. Hình như là tiếng
guốc của nhỏ lớp 10 nào đó. Hắn nghĩ vậy rồi cứ vác cặp đi lên. Và hắn
đã không lầm, từ hướng đi xuống, một con bé tóc dài ; mắt tròn xoe ; tai
đeo headphone ; tay bấm điện thoại. Đôi guốc của nó “lộp cộp” liên hồi
trên mấy bậc cầu thang. Với một đứa như Tuấn “ngố”, thứ âm thanh ấy khó
chịu vô cùng.
-Đi đứng gì kỳ vậy nhóc ? Gõ guốc thế không thấy ồn à ? – Hắn buột miệng.
Con nhỏ sững sờ nhìn hắn y như nhìn một sinh vật lạ, mới sáng sớm mà có
thằng cha nào rỗi hơi đi bắt bẻ thế này, rồi cũng không phải vừa ; nó
chống nạnh hỏi lại :
-Ơ ! Ông này “zô ziên” dữ ! Tui đi đứng sao thì kệ tui chứ, liên can chi đến ông không ? Học 12 rồi mà
nói chuyện có duyên ghê á !
-Anh mày không biết, đi đứng cho lịch sự ; con gái con lứa mang áo dài mà gõ guốc ồn ào thế à !
Cái cảm giác mới sáng sớm đã bị quát nạt làm con nhỏ tức tối hẳn lên, gã
dở hơi này ở đâu chui ra mà làm nó ức chế thế này không biết. Mà nó
đang bận xuống cantin, đâu rảnh thời gian đứng đây đôi co với “kẻ gàn”
này.
Cãi qua cãi lại một hồi, con nhỏ mặt hằm hằm, nó quăng cho thằng Tuấn
cặp mắt hình viên đạn kèm theo một câu chỏng gọng “Đồ trẻ trâu !” rồi đi
xuống cantin @@. Thằng này cũng chẳng vừa, phán lại “Đồ con gái bất
lịch sự !” rồi quay người đi thẳng, không quên kéo theo cái cục hậm hực
vào tận mấy tiết học sau đó.
Nhỏ đó tên Thư, Lê Võ Nhật Thư ; đang là lớp phó văn thể mĩ của hội girl
10C3 ; nằm chung một hành lang với lớp Tuấn “ngố”. Run rủi thế nào mà
hai đứa lại đụng mặt nhau ở cái cầu thang này. Thằng Tuấn nổi tiếng với
tính “gàn” theo kiểu hay xét nét, không ít lần nó bị tụi trong lớp ghét
vì cái tính ấy. Còn nhỏ Thư ; nổi tiếng hoạt bát ; sôi nổi ; vô tư, việc
gì qua tay nó cũng đều trở nên đơn giản. Chính vì thế mà mới có chuyện
nó mang đôi guốc mấy phân đi lộp cộp trên cầu thang mà không ngại. Như
chuyện hồi nãy ; mặc kệ “thằng cha gàn dở” đang gân cổ đứng đó, nó đi
thẳng xuống cantin ; gọi một chai Fresh và một đĩa opla ; “ăn cho bõ cục
tức.”
Chuyện cãi cọ đơn giản vậy thôi, nhưng lại mở ra một loạt thứ đáng kể sau này.
[Tải ảnh]
Giờ ra chơi…
-Ê Tuấn, hồi sáng mày cãi nhau với nhỏ nào ngoài hành lang thế ? – Thằng Khánh đập vai.
-Nhỏ nào, tao không thích mấy con màu mè ; xỏ guốc đi cà cộp cà cộp ; điếc cả tai.
-Mày cứ khó tính với gàn gàn kiểu đó hoài, coi chừng có ngày ế sạch nghe con. – Thằng Khánh “cảnh báo”.
-Sợ gì mày ơi, cái gì thì nó tới thôi. (Nó nói vậy thôi chứ trong lòng cũng mong mỏi một bóng hồng lắm)
***
Reng ! Reng ! Reng !
Tuấn “ngố” lết cái tướng lòng khòng xuống tầng 1, nơi có cái căntin đông
kín học sinh. Hắn chưa ăn sáng ; và khi cái dạ dày đang biểu tình sau 1
tiết học đói meo ; hắn bị một ai đó va vào người.
Một tiếng "Bốp" vang lên, Tuấn ngã nháo nhào ra sàn cantin trước con mắt của bao người. Đám con gái gần đó ré lên. Cái thằng vừa tung ra nắm đấm vào mặt Tuấn là một tên to
con ; người nó gân guốc như một tay võ sĩ, cặp mắt nó lườm lườm rất đáng
sợ. Theo sau nó là 3 thằng đàn em.
-Hồi sáng ai cho mày chọc bồ tao ?? - Thằng to con gầm lên, cả cantin xôn xao.
-Ơ, bồ mày là đứa nào, tao biết đâu ? - Tuấn "ngố" ngơ ngác ; kéo áo lau
cặp đít chai vừa bị văng ra. Mấy đứa con gái đứng gần đó tái mặt, đám
học trò vây quanh nhưng chả có đứa nào nhảy vào đỡ nó.
-Còn ai vào đây ! Là nhỏ Thư ; Nhật Thư đó biết chưa ? Mày còn động tới
nó thì liệu hồn với tao đấy con ạ ! - Thằng to con quát to rồi bồi thêm
một cú nữa vào người Tuấn "ngố".
-Ư...ư !! - Tuấn "ngố" vẫn ngơ ngác, người nó đau điếng vì mấy cú đánh ; chợt nhớ ra con nhỏ lúc sáng ; có lẽ nào...
-Ư ư cái gì thế? - Thằng đàn em đi sau chửi một câu rồi đạp tiếp vào
lưng nó. Cả lũ quay đi ; không quên lườm nó bằng mấy ánh mắt hình viên
đạn.
Cantin vẫn chưa hết xôn xao, đám học trò giãn đường ra cho tụi kia lên
lớp. Vụ việc diễn ra quá nhanh ; lúc thầy giám thị xuống tới nơi thì đám
đông đã tản ra từ lúc nào. Tuấn "ngố" lết cái thân ê ẩm và cái mặt tím
bầm lên lớp. Xung quanh nó là những tiếng xì xầm. Hì hộc qua mấy bậc cầu
thang, nó cũng lên được tới cửa lớp. Bữa nay có tiết kiểm tra nên lớp
nó lo ôn bài ; không ai ghé cantin ; chỉ có một mình nó đói bụng mới
chạy xuống. Kết quả là 24 cặp mắt ngạc nhiên nhìn nó, cả lớp lao xao.
- Trời, ai làm gì mày mà bầm tím thế này ??
- Thằng Tuấn bị uýnh kìa, ai thế mày ??
- Bôi thuốc chưa đó mày ?
Một đống câu hỏi ; nó trả lời qua loa ; biết cái thằng đó là thằng nào.
Nó chỉ nhớ cái bảng tên là Minh Huy, còn lớp thì nó chịu, qua cái màu
bảng tên thì biết nó cũng cùng khối. Thằng Tú nghe nó kể một hồi, phán
lên :
- Ớ, hình như là tụi thằng Huy A27 thì phải. Trùm sò khối chiều. Hình
như lớp đó sáng nay học 3 tiết đầu ; mày làm gì mà nó uýnh thế ?
-Tao đâu rõ, tự dưng tụi nó xúm vào "lụi" tao mấy phát rồi đe dọa, cấm tao chọc bồ nó. Mà tao có chọc bồ nó hồi nào đâu ?
Thằng Khánh ngồi nghe, liên tưởng tới vụ hồi sáng, nó nói to :
-Hey, hay là con nhỏ lúc sáng cãi nhau với mày ở cầu thang là bồ thằng đó ?
Tuấn "ngố" gãi đầu :
- Tao cũng nghĩ thế, nhưng tao có làm gì nhỏ đó đâu, tao cũng đâu biết tụi nó bồ bịch gì ?
- Nhỏ đó tên gì Tuấn ? - Tú hỏi
-Hình như là Nhật Thư.
-Á, hình như tao nghe nói thằng đó tăm tia nhỏ này lâu rồi, nó là dạng
gấu đấy, mệt cho mày rồi, đưa tao xem sưng chỗ nào ; băng lại chứ. -
Thằng Tú nói.
Bảo Nhi lớp trưởng chạy từ phòng y tế về, mang cho nó một chai cồn sát
trùng ; một gói bông gạc và một miếng băng cá nhân. Mấy vết đánh đau
điếng, ê ẩm. Nhỏ Vy tổ trưởng tổ Hai đanh đá "Chọc gái thì ráng chịu đi
cưng !". Nó đanh mắt lườm lại "Bà thì biết cái gì ?". Cứ thế mà cãi nhau
như cái chợ. Đám thằng Đạt "heo" ở cuối lớp vỗ tay trêu chọc, đám con
gái đầu bàn thì nhăn nhó. Thằng Khánh thấy không khí căng thẳng ; ào vào
can :
-Thôi tụi mày, sắp kiểm tra rồi, nhịn bớt cái coi.
Chuông báo vào tiết, cả lớp lao nhao lấy máy tính ; bút ; giấy ra làm
bài. Tuấn làm bài kiểm tra mà đầu óc loạn cả lên. Kiểm tra một tiết Hóa,
mấy cái phương trình với số cứ rối tung. Đang bí đáp án, gặp đề khó, cả
lớp xôn xao. Đứa lao nhao hỏi bài, đứa sột soạt tài liệu. Nữ giáo viên
đứng tuổi trên kia phải nghiêm khắc đập bàn "Trật tự !".
Tuấn "ngố" vò đầu trên bàn, "Ôi ức chế, hôm qua xem đá banh, có học được
bao nhiêu chữ đâu, bây giờ nhức mắt với mấy cái phương trình này." Rồi
bí thế, nó thò tay vào ngăn bàn lôi ra cuốn bài tập Hóa hữu cơ ; khe khẽ
lật giở từng trang tìm công thức. Tay lật giở, mắt nó liếc lên bàn giáo
viên, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra.
Đúng chỗ cần, nó nhanh tay bấm máy tính lia lịa. Ở bàn bên, thằng Đạt
"heo" cũng không học bài ; thằng này hết quay sang trái, sang phải ; dòm
lên trên rồi...cũng lật sách. Tụi thằng Vỹ ngồi bàn đầu xem ra còn thê thảm hơn,
chống cằm loay hoay suốt. Gần một nửa đáp án đã ra (tính cả khoanh ngẫu
nhiên và giở sách), Tuấn "ngố" quay người tìm cầu viện cho phần còn lại,
nó kéo áo thằng Khánh ; thằng này vò một tờ giấy nhỏ rồi ném xuống bàn
dưới. Hai thằng "suôn sẻ" được vài câu đầu thì...
-Vui quá nhỉ ? Hai anh giỏi thật !
Hai thằng khẽ nhìn lên, cô giáo đã đứng đó từ lúc nào. Chỉ trong tích
tắc, tờ giấy đáp án đã nằm gọn trong tay cô, ngay sau đó là hai bản kiểm
điểm gửi về nhà. Hai thằng lấm lét.
Chuông báo ra về...Cả lớp nhanh chóng xếp sách vở, ùa nhanh ra khỏi cửa. Tuấn "ngố" uể oải ra khỏi lớp.
Đám thằng Tú khoác vai nó.
-Mày mệt với thầy rồi nha Tuấn, cuối tuần này tổng kết hạnh kiểm đấy.
-Ngày nay tao bị sao "quả tạ" chiếu rồi, hết sáng sớm cãi cọ ; giữa buổi
bị đánh ; giờ lại còn viết kiểm điểm nữa, không biết về ăn nói sao với
ba má đây.
Thằng Khánh nhìn nó :
-Thôi lỡ rồi, tao với mày lần đầu, bữa sau rút kinh nghiệm. À mà bữa nay
mày cẩn thận thằng đó đi. Tao mới hỏi, mấy đứa bảo nó không phải tay
vừa đâu.
-Tao không biết nó nhiều ; nhưng nghe tụi khối chiều kể thì nó từng dằn mặt cả đống đứa rồi. Cẩn thận nhá mày. - Tú bảo.
-Ừ, tao hiểu mà, mệt mấy cái này quá ! - Tuấn nhăn nhó.
Chen chúc qua mấy lượt học sinh ngoài cổng trường, Tuấn "ngố" cũng đạp
xe được ra khỏi cổng. Trời trưa nắng, nó gò lưng đạp cái xe về nhà. Áo
nó ướt đẫm mồ hôi, chân mỏi nhừ vì đau, còn đầu thì chưa hết hoang mang
về bản kiểm điểm. Lúc cua quẹo qua ngã tư, nó đâm sầm vào đuôi một cái
xe đạp điện cùng chiều. Nó ngước nhìn "chính chủ" của xe, trước mặt nó
là "kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy". Là nó, con nhóc làm
mình bị đánh đây mà. Con bé cũng nhận ra nó, hai đứa lại bắt đầu màn cãi
cọ part 2 :
-Lại là anh à, đi xe gì kỳ vậy ??
-Ô hay, anh mày đi đúng luật nhá, mày đi không xi nhan còn nói nữa à ! - Nó gân cổ cãi.
Con nhỏ ấm ớ, nó đỏ lừ mặt, lí nhí :
-Ơ, tui xin lỗi.
- Xin cái gì, vì mày mà sáng nay anh bị đánh đấy, bữa sau có trả thù thì
đừng có chơi trò nhờ vả người yêu đánh anh nhé. Con gái con lứa gì đâu.
!
Con bé nghệch người ra :
-Người yêu chi trời ?? Tui kêu người yêu đánh ông hồi mô ? Đừng có mà vu khống !
-Không chịu nhận lỗi thì thôi, ồn ào, ghét cái mặt ! - Tuấn "ngố" lườm lườm.
Tuấn quay xe đạp đi, không quên tặng cho con bé cái nhìn "thù hận". Nhỏ này thì từ nãy giờ đứng sượng trân :
"Hôm nay xui gặp cha này khùng ! Ủa mà người yêu chi trời ? Mình có người yêu hồi nào mà ổng kêu đánh ổng ? ".
Hai đứa về nhà đem theo cục tức.
Tối đó, Tuấn "ngố" bị "sạc" không thương tiếc vì cái mặt sưng vù và bản
kiểm điểm theo yêu cầu cô giáo. Ba nó đi làm về, tức giận "Dẹp, không
bóng bánh game ghiếc gì cả, học hành thế đấy, lại còn đánh lộn nữa ! Tối
nay đóng cửa học bài.".
Nó leo lên giường nghỉ một chút sau khi hoàn thành đống bài tập cao
ngồng, "Từ nay sẽ siêng hơn vậy" - Nó tự nhủ. Mấy vết đánh hồi sáng giờ
lại ê ẩm, nó nhớ cái mặt thằng to con hùng hổ ; nhớ cái mặt con nhỏ rồi
Trang: [1],2 [>]
Đến trang: