Chàng trai ngước lên khỏi màn hình máy
tính,anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái trước mặt mình. Một cô
gái hoàn hảo với làn da trắng ngần,đôi mắt to tròn, sống mũi cao vút
cùng với nụ cười hết sức tươi tắn đang dành cho anh.
Một đêm ở London, 27-12-2011
Hoàng Anh nhấp một hơi cạn, mùi rượu nồng thơm của Vodka khiến anh sặc
sụa. Anh vốn không thuộc tuýp người hứng thú với ba thứ rượu mắc tiền
lại vô bổ này. Thế nên, hôm nay anh muốn thử cảm giác ấy một lần nhưng
rốt cuộc thì anh lại là kẻ thất bại ở quán bar trong bộ dạng như một đứa
con nít muốn tập tành làm người lớn.
Suốt hơn một tuần nay,Hoàng Anh không phải đi diễn cùng với ban nhạc The
Boys .Cả bọn đều quyết định đi nghỉ mát sau khi đã quá stress trước áp
lực công việc. Nào Miên, Huân, Thế Anh và Quân chắc đang ở một nơi xa
xôi nào đó cùng với các cô gái nước ngoài xinh đẹp chơi đùa các trò nhảm
ruồi để giết thời gian. “Chắc là tuyệt lắm!”- Hoàng Anh chắc mẩm.Chẳng
phải là anh không đủ độ manly, đẹp trai bằng các chàng còn lại hay thuộc
dạng nhát hít, đơn giản vì anh muốn và thích ở một mình ,vậy thôi.Dù
sao các thành viên còn lại cũng gọi anh là “chàng trai siêu sến” thì anh
cũng chẳng có hứng đi với bọn họ làm gì. Và chắc là họ cũng chẳng thể
hình dung ra nổi là trưởng nhóm ban nhạc của The Boys đã và đang làm cái
quái gì ở thành phố London cổ kính này.
Hoàng Anh bước ra khỏi bar, thoát khỏi những cô gái Châu Âu như những
con búp bê Barbie với một đống phấn trét trên mặt. Anh phì cười khi hình
dung ra điều ấy, anh bỗng nhớ về Thanh Tâm. Chẳng ai có thể đẹp như cô
bạn ngày xưa cùng học cấp ba với anh. Anh nhớ mái tóc dài ngang vai
mượt mà hòa quyện với mùi hương ngào ngạt nhẹ nhàng mà không trùng với
bất kì loại nước hoa nào anh từng ngửi thấy, anh còn nhớ hơn cái nụ cười
tràn đầy nắng mai của cô gái ấy. Anh thấy khóe mắt mình cay cay, anh
muốn quay trở lại những tháng ngày xưa cũ của anh quá. Lang thang một
hồi,anh ngồi phịch xuống chân cầu dòng sông Thames. Anh nhìn mọi thứ
hoạt động trong lặng lẽ.Có lẽ,ở Việt Nam, do quá bận rộn với công việc
của ban nhạc mà anh chưa thể dành thời gian để ngắm nhìn bất cứ điều gì,
kể cả Thanh Tâm.
Sáng, tại quán kem The Queens. Sài Gòn. 9-4-2008.
-Anh biết về truyền thuyết này chứ ? Cô gái mắt cười lúng liếng hỏi chàng trai.
-Truyền thuyết gì ? Chàng trai hờ hững trả lời, trên tay cầm chiếc laptop gõ phím lạch cạch.
-Ngày xưa ấy, có một nàng công chúa rất là tinh nghịch ,à không, tham
lam mới phải chứ. Cô ấy yêu mưa lắm, lúc nào cô cũng ngắm nhìn những
trận mưa. Thế rồi một hôm,cô nảy ra ý định muốn xâu chuỗi những hạt mưa
thành chiếc vòng cổ để cô có thể đeo mỗi ngày. Nhưng rốt cuộc thì chẳng
ai có thể làm được điều đó , ngoại trừ một ông cụ già đòi hỏi cô phải
chọn những hạt mưa đẹp nhất? Thách đố quá anh nhỉ ? Còn anh, Hoàng Anh,,
anh có thể làm điều đó cho em không nếu em yêu cầu anh?Cô gái mỉm cười
âu yếm nhìn chàng trai.
-Anh á? Em tham lam quá rồi đấy ! Anh đâu có “thần thông quảng đại” đến
mức đấy!. Chàng trai phì cười. Chẳng phải em đã có nguyên một cái áo mưa
màu xanh da trời anh tặng vào hè năm ngoái rồi đấy thôi, đòi dây chuỗi
làm gì nữa?
Chàng trai ngước lên khỏi màn hình máy tính,anh nhìn vào đôi mắt trong
veo của cô gái trước mặt mình. Một cô gái hoàn hảo với làn da trắng
ngần,đôi mắt to tròn, sống mũi cao vút cùng với nụ cười hết sức tươi tắn
đang dành cho anh.Tiếp, cô nàng lại chăm chú vào ly kem mình đang ăn ,
thỉnh thoảng nói những câu hết sức vu vơ như thể “Em không quên anh
đâu!”. Chàng trai yêu say đắm cô gái ấy, chàng trai hằng đêm sáng tác
những khúc nhạc hay nhất, mong chờ một ngày nào đó người con gái mình
yêu có thể nghe thấy một bản nhạc hoàn chỉnh. Nhưng dường như ước mơ vẫn
chỉ là mơ ước, người con gái xinh tươi ngày hôm đó anh gặp đã vĩnh viễn
rời xa anh từ đấy.
Chiều – dưới tán cây của The Chàng trai ngước lên khỏi màn hình máy
tính,anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái trước mặt mình. Một cô
gái hoàn hảo với làn da trắng ngần,đôi mắt to tròn, sống mũi cao vút
cùng với nụ cười hết sức tươi tắn đang dành cho anh.
Một đêm ở London, 27-12-2011
Hoàng Anh nhấp một hơi cạn, mùi rượu nồng thơm của Vodka khiến anh sặc
sụa. Anh vốn không thuộc tuýp người hứng thú với ba thứ rượu mắc tiền
lại vô bổ này. Thế nên, hôm nay anh muốn thử cảm giác ấy một lần nhưng
rốt cuộc thì anh lại là kẻ thất bại ở quán bar trong bộ dạng như một đứa
con nít muốn tập tành làm người lớn.
Suốt hơn một tuần nay,Hoàng Anh không phải đi diễn cùng với ban nhạc The
Boys .Cả bọn đều quyết định đi nghỉ mát sau khi đã quá stress trước áp
lực công việc. Nào Miên, Huân, Thế Anh và Quân chắc đang ở một nơi xa
xôi nào đó cùng với các cô gái nước ngoài xinh đẹp chơi đùa các trò nhảm
ruồi để giết thời gian. “Chắc là tuyệt lắm!”- Hoàng Anh chắc mẩm.Chẳng
phải là anh không đủ độ manly, đẹp trai bằng các chàng còn lại hay thuộc
dạng nhát hít, đơn giản vì anh muốn và thích ở một mình ,vậy thôi.Dù
sao các thành viên còn lại cũng gọi anh là “chàng trai siêu sến” thì anh
cũng chẳng có hứng đi với bọn họ làm gì. Và chắc là họ cũng chẳng thể
hình dung ra nổi là trưởng nhóm ban nhạc của The Boys đã và đang làm cái
quái gì ở thành phố London cổ kính này.
Hoàng Anh bước ra khỏi bar, thoát khỏi những cô gái Châu Âu như những
con búp bê Barbie với một đống phấn trét trên mặt. Anh phì cười khi hình
dung ra điều ấy, anh bỗng nhớ về Thanh Tâm. Chẳng ai có thể đẹp như cô
bạn ngày xưa cùng học cấp ba với anh. Anh nhớ mái tóc dài ngang vai
mượt mà hòa quyện với mùi hương ngào ngạt nhẹ nhàng mà không trùng với
bất kì loại nước hoa nào anh từng ngửi thấy, anh còn nhớ hơn cái nụ cười
tràn đầy nắng mai của cô gái ấy. Anh thấy khóe mắt mình cay cay, anh
muốn quay trở lại những tháng ngày xưa cũ của anh quá. Lang thang một
hồi,anh ngồi phịch xuống chân cầu dòng sông Thames. Anh nhìn mọi thứ
hoạt động trong lặng lẽ.Có lẽ,ở Việt Nam, do quá bận rộn với công việc
của ban nhạc mà anh chưa thể dành thời gian để ngắm nhìn bất cứ điều gì,
kể cả Thanh Tâm.
Sáng, tại quán kem The Queens. Sài Gòn. 9-4-2008.
-Anh biết về truyền thuyết này chứ ? Cô gái mắt cười lúng liếng hỏi chàng trai.
-Truyền thuyết gì ? Chàng trai hờ hững trả lời, trên tay cầm chiếc laptop gõ phím lạch cạch.
-Ngày xưa ấy, có một nàng công chúa rất là tinh nghịch ,à không, tham
lam mới phải chứ. Cô ấy yêu mưa lắm, lúc nào cô cũng ngắm nhìn những
trận mưa. Thế rồi một hôm,cô nảy ra ý định muốn xâu chuỗi những hạt mưa
thành chiếc vòng cổ để cô có thể đeo mỗi ngày. Nhưng rốt cuộc thì chẳng
ai có thể làm được điều đó , ngoại trừ một ông cụ già đòi hỏi cô phải
chọn những hạt mưa đẹp nhất? Thách đố quá anh nhỉ ? Còn anh, Hoàng Anh,,
anh có thể làm điều đó cho em không nếu em yêu cầu anh?Cô gái mỉm cười
âu yếm nhìn chàng trai.
-Anh á? Em tham lam quá rồi đấy ! Anh đâu có “thần thông quảng đại” đến
mức đấy!. Chàng trai phì cười. Chẳng phải em đã có nguyên một cái áo mưa
màu xanh da trời anh tặng vào hè năm ngoái rồi đấy thôi, đòi dây chuỗi
làm gì nữa?
Chàng trai ngước lên khỏi màn hình máy tính,anh nhìn vào đôi mắt trong
veo của cô gái trước mặt mình. Một cô gái hoàn hảo với làn da trắng
ngần,đôi mắt to tròn, sống mũi cao vút cùng với nụ cười hết sức tươi tắn
đang dành cho anh.Tiếp, cô nàng lại chăm chú vào ly kem mình đang ăn ,
thỉnh thoảng nói những câu hết sức vu vơ như thể “Em không quên anh
đâu!”. Chàng trai yêu say đắm cô gái ấy, chàng trai hằng đêm sáng tác
những khúc nhạc hay nhất, mong chờ một ngày nào đó người con gái mình
yêu có thể nghe thấy một bản nhạc hoàn chỉnh. Nhưng dường như ước mơ vẫn
chỉ là mơ ước, người con gái xinh tươi ngày hôm đó anh gặp đã vĩnh viễn
rời xa anh từ đấy.
Chiều – dưới tán cây của The quà cho các bạn này, nào là…
-Anh ơi …
-Có chuyện gì vậy Hoàng Anh? Hoàng Anh ngạc nhiên nhìn Thế Anh
-Thanh Tâm… Thanh Tâm mất rồi… Mẹ cô ấy vừa mới gọi cho em…
Những quả cầu tuyết trong suốt trên tay Hoàng Anh lần lượt rớt xuống.
Tiếng “choang” ghê sợ vang lên liên tiếp dường như khiến trời mưa càng
to thêm. Hoàng Anh không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang thi nhau
rớt trên khóe mắt mình dù anh biết khóc chẳng làm đươc gì, huống hồ anh
lại là một người đàn ông mạnh mẽ nhất của nhóm. Anh đau đớn nhìn những
tấm hình của Thanh Tâm khắp căn phòng, những nụ cười ngọt ngào của cô
giờ đây cứ ám ảnh, xót xa, bao trùm lấy tâm trí anh. Dù Thế Anh, Miên và
Quân có giải thích, có khuyên anh thế nào anh vẫn thấy tai mình ù ù và
chẳng nghe thấy gì. Anh vùng dậy chạy ra ngoài đêm mưa, anh hét lên , dù
càng hét, anh càng cảm thấy đau đớn hơn gấp bội.Anh không thể tin những
gì đang diễn ra trước mặt mình, bởi vì, lời hứa năm xưa của anh với cô
đã không còn cơ hội trở thành hiện thực nữa…
Luân Đôn,3-1-2012 1h35 sáng.
-Này anh ơi! Anh làm gì ở đây vậy? Giọng nói trong veo của một cô gái trẻ bỗng chốc vang lên giữa trời đêm im ắng.
-Tôi hả? Hoàng Anh cười buồn. Tôi là kẻ ngu ngốc nhất thế gian này. Tôi
làm gì ở đây mặc kệ tôi. Liên can gì đến cô? Hoàng Anh lắc đầu. Mà sao
cô biết tôi là người Việt? Một cô gái xinh đẹp như cô mà cũng thèm tiếp
chuyện với một thằng say rượu như tôi à ?
Cô gái nhún vai :
-Thì đã sao nào? Tôi đang cảm thấy rất trỗng rỗng, hay là tôi và anh ngồi đây tâm sự nhé.
-Cô không sợ tôi à? Đêm khuya rồi mà. Với một cô gái đẹp như cô thì tôi nói trước là tôi sẽ không làm chủ được mình đâu ..
-Không, tôi không sợ anh đâu. Cô gái nháy mắt cười. Vì tôi biết anh là người tốt bị che giấu bởi vẻ phong trần bên ngoài.
Thế rồi, Hoàng Anh cũng cô gái lạ mặt ấy đã trò chuyện với nhau suốt cả
đêm. Cô gái chia sẻ với anh về mọi thứ chuyện trên đời, từ chuyện ngày
xưa cô sống trong cái cảnh suốt ngày phải nghe ba mẹ cãi nhau mỗi khi đi
học về cho đến khi cô học cấp ba và yêu một chàng trai nghệ sĩ. Rồi
cũng đến lúc cô thực hiện hoài bão của mình, cô sang Anh du học ngành
nghệ thuật. Thê nhưng, cuộc đời cô vốn chẳng êm xuôi như những người
khác, cô bị tai nạn giao thông và buộc phải phẫu thuật khuôn mặt ngày
xưa của mình.
Hoàng Anh nốc cạn chai rượu khi nghe cô gái kể đến đấy, anh cảm thấy lạ,
vì sao người con gái này lại có thể chia sẻ với anh mọi thứ mà đáng lẽ
ra con người thường thường hay giấu diếm, điều này đâu có gì hay ho và
cũng chẳng tốt đẹp gì khi kể lể với người đầu tiên tiếp xúc. Thế nhưng,
anh chẳng thắc mắc được lâu vì cơn say rượu trong anh chỉ dành cho anh
có vài giây để tỉnh táo, anh tiếp tục lèm bèm hỏi cô gái :
-Và sau đó thì sao? Tiếp diễn câu chuyện của cô sẽ là cô đi kể lể sự
tình với mọi người rồi chấm hết, tuy phải sống với khuôn mặt khác nhưng
mọi người vẫn yêu thương cô mà.
-Tôi đâu có hạnh phúc đến mức đó! Cô gái liếc nhìn Hoàng Anh. Có những
điều tôi chỉ hi vọng mà thôi. Cũng chính là hi vọng nên ít khi nào tôi
đạt được đến nó. Cô gái cười buồn. Ước mơ tôi cố gắng còn chưa đạt được
huống chi là hi vọng nhỏ nhoi ấy… Khuôn mặt thay đổi, đời tôi cũng thay
đổi theo những đường nét ấy.
Cô gái im lặng, Hoàng Anh ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt trắng
bệch, nhỏ nhắn nh
[1] [>]
Đến trang: