Đôi
khi ta bị hai chữ “đầu tiên” ám ảnh, nó khiến mỗi người mang những quá
khứ đau buồn ra tự dằn vặt bản thân mình. Thật khó để có thể xếp lại một
nụ cười, ánh mắt, những lời nói và yêu thương vào kí ức.
Dư âm gió mùa đông
Tiết trời vào xuân, những cơn gió đất cao nguyên khiến bàn tay Minh Thi
lạnh buốt. Cô kéo cao cổ áo và bước nhanh hơn. Những lúc thế này, người
ta chỉ ước giá như được cầm trên tay cốc cà phê ấm nóng. Gió lùa qua
những lọn tóc đen dài, thổi vào tim Minh Thi nỗi băng giá không tên…
Một chiếc xe ô tô lách vào con đường hẹp khiến Minh Thi phải nép gần lề
đường để tránh chỗ. Chiếc xe lướt qua, bất chợt Minh Thi khựng lại.
Chiếc Mercedes màu đen, biển số 8509 với lọ hoa nhỏ tỏa hương mà cách
đây hai tháng cô tưởng như đã quen thuộc lắm. Trên chiếc xe ấy, cô cùng
Hải Phong đã ngang qua những cung đường ngập nắng, và tay trong tay đến
những nhà hàng sang trọng. Nhưng giờ đây, một người con gái khác đã thế
chỗ Minh Thi trên chiếc ghế bên cạnh Hải Phong.
- Mình chia tay em nhé!-Hải Phong rút tay mình ra khỏi tay cô, nói gọn.
- Em muốn biết lí do?-Minh Thi nói, cố giữ cho giọng mình không nghẹn
lại. Cô lấy chân nghịch nghịch những chiếc lá khô trên hè phố, sợ rằng
khi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt tinh tường của Hải Phong sẽ đọc thấu
rằng cô đang sợ hãi.
- Em xinh đẹp, trẻ trung. Nhưng em biết không, em quá ngây thơ và trong
sáng. Với em, tình yêu có thể chỉ có anh. Nhưng với anh, hay nói thẳng
ra là tình yêu của anh, luôn bị chi phối bởi các mối quan hệ. Anh… thật
sự không muốn làm em tổn thương.
- Ý anh là khoảng cách giữa một cô bé teen và doanh nhân thành đạt chứ gì?
- Có lẽ vậy. Anh và em quá khác nhau. Anh xin lỗi…
- Em đã lớn rồi… Anh phải can đảm lên chứ! Nếu đã thực sự yêu…
Hải Phong nói, cắt ngang lời Minh Thi:
- Chuyện này và kinh doanh là hai việc khác nhau. Đầu tư vào tình cảm
chưa bao giờ là chắc chắn cả. Anh muốn yêu em, nhưng anh cũng cần một
người phù hợp hơn để bên cạnh. Anh xin lỗi. Anh biết thời gian bên nhau
càng lâu sẽ càng tổn thương thôi, em à…
- Anh…-Nhưng Minh Thi không nói thêm một lời nào nữa. Cô nhìn thẳng vào
mắt Hải Phong, rất lâu… Cho đến khi một giọt nước mắt bất giấc ứa ra,
chảy dọc trên gương mặt. Hải Phong quay lưng lên xe, anh đã không lau
nước mắt cho cô như ngày xưa nữa…
Kí ức ngày xưa theo những cơn gió ùa về khiến Minh Thi đau nhói. Cô dụi
mắt, tự nhủ rằng mọi chuyện đã trôi qua, rồi mình cũng sẽ quen với điều
đó, chỉ cần biết chấp nhận, chỉ cần học cách quên. Nhưng, tim cô bỗng
nhói lên, tới bao giờ những kỉ niệm xưa khiến lòng thôi đau?
Tết năm nay Minh Thi về quê cùng ông. Cô không đón xuân tại những nơi đã gợi lại cho mình quá nhiều kỉ
niệm. Xốc lại ba lô trên vai, thở nhẹ cho trôi đi hình ảnh chiếc xe vừa lướt qua, Minh Thi đi nhanh ra bến xe.
Nắng mới
Tuấn Anh đội nắng đi ra bến xe liên tỉnh. Vì ông chủ trang trại bị bệnh nên nhờ anh ra đón cô cháu nội ở thành phố lên.
- Cái cô này, trưa nắng nóng mà còn làm phiền người khác-anh thầm càu nhàu.
Quả đúng như Tuấn Anh tưởng tượng, cô cháu của ông là định nghĩa của
“con gái thành phố”: tóc đen dài (ở đây con gái toàn cột tóc cao lên),
da trắng nhạt (không biết có phải do say xe), trang điểm kĩ lưỡng (Tuấn
Anh đưa tay chùi mặt xem có vết bùn sình nào không)… Khi nhận ra nhau,
cô mỉm cười chào Tuấn Anh đầy khách khí:
-Anh đón em vất vả rồi…
-À… Không có gì? Thế chị bao nhiêu tuổi?
- Em 19.
- Bằng tuổi em gái tôi rồi.
- Anh 25 ạ?-Minh Thi đoán.
- Mới 23 thôi cô ạ.
Minh Thi trố mắt ngạc nhiên. Tuấn Anh cao và khỏe mạnh, làn da rám nắng,
nom khỏe mạnh hơn con trai thành phố nhiều. Ấy là chưa kể giọng anh rất
trầm, khiến người nghe nghĩ rằng anh đã lớn lắm.
- Già quá à? Hay đổi sang gọi chú vậy-Tuấn Anh cười khì khì, chất đồ
của Minh Thi lên xe. Cô cười trừ, người này thân thiện quá!
Ông nội chào Minh Thi bằng một tràng ho ầm ĩ. Nói vậy thôi chứ ông còn khỏe lắm. Ông sống ở đây đã hơn
nửa đời người, suốt ngày chăm vườn và nuôi ong. Những con ong khiến Minh
Thi sợ phát khiếp, nhưng cô thích vườn cà phê của ông. Khi leo lên tới
đỉnh đồi, ngắm nhìn những mẫu cà phê xanh ngút mắt, cô thấy lòng thoải
mái và tâm hồn thanh tịnh.
- Dáng thì nhỏ xíu mà cứ thích trèo tít lên trên này, nhóc con nhỉ?-Tuấn
Anh nói to, át lại tiếng gió ù ù trên đỉnh đồi cà phê rộng lớn.
Minh Thi không trả lời, cô chỉ cười hiền đáp trả. Những nơi như thế này,
Hải Phong không muốn đến. Bước chân anh là để sải rộng trên nền đá hoa
cương của phòng hội nghị, trên mặt thảm nhung sang trọng. Hải Phong đã
từng nói anh ghét màu đất đỏ, vì nó làm anh nhớ về tuổi thơ cơ cực của
mình…
- Anh ơi…-Minh Thi chụm tay lên miệng, hướng về phía Tuấn Anh kêu to, dù chẳng hiểu tại sao mình làm vậy.
Tuấn Anh cũng trả lại Minh Thi nụ cười tươi hơn nắng đầu ngày. Minh Thi
ngồi đó rất lâu, gió thổi tóc cô bay ngược ra sau, những sợi dài đan vào
nhau hơi rối. Minh Thi để mặc những kỉ niệm đã qua trôi theo dòng suy
nghĩ. Không dằn vặt, không tiếc, không quá đau, nhưng chính cô cũng
không đủ can đảm để bỏ lại sau lưng tất cả..
- Tính bắt chước cây cà phê cắm rễ ở đây luôn hả?-Tuấn Anh đến bên cạnh
Minh Thi từ lúc nào. Anh đã làm xong việc, những giọt mồ hôi ôm lấy
khuôn mặt đỏ au. Mệt, nhưng vẫn cười…
Minh Thi chùi chùi nước mắt. Cô vẫn cười dù mắt long lanh nước… Không
hiểu sao khi đứng trước Tuấn Anh, bao nhiêu sự sắc sảo của cô sinh viên
quan hệ quốc tế biến đâu mất. Có lẽ vì Tuấn Anh quá chân thật, anh thẳng
thắng với suy nghĩ và tình cảm của mình. Điều đó, Hải Phong không bao
giờ có được…
- Anh đã từng yêu bao giờ chưa?
- Rồi, đã, đang và sẽ… Biết đâu đấy.
Minh Thi tròn mắt, hỏi vu vơ vậy mà công nhận thiệt à? Hiểu lầm ánh mắt của Minh Thi, Tuấn Anh vội xua tay giải thích:
- Dĩ nhiên là anh không yêu em đâu. Em gọi người ấy là chị nhé. Mà cô ấy
lên thành phố rồi… Còn em, nhóc con biết đánh vần chữ “yêu” chưa đấy?
Ui da…
Tuấn Anh kêu lên, anh vừa nhận trọn một cái đánh vào vai. Nhưng thay vì
lăn ra cười ha hả như mọi khi, Minh Thi đưa mắt nhìn xa xăm:
- Em vừa chia tay anh ạ.
Bây giờ thì Tuấn Anh đã hiểu tại sao thảng hoặc, anh bắt gặp Minh Thi
thẫn thờ. Nhưng mỗi lúc như thế, bắt gặp ánh mắt của Tuấn Anh, cô lại
cười trừ và tươi tỉnh trở lại. Chính anh cũng không biết phải làm gì,
bởi ngay Tuấn Anh cũng cảm thấy mơ hồ về tình yêu của mình.
- Thế chị ấy tên gì ạ?-Minh Thi bất chợt đổi chủ đề để tránh cho cả hai cảm giác khó xử.
- Vân Nga.
Minh Thi chợt giật mình:
- Ai cơ ạ?
- Ngô Vân Nga. Em biết không? Đất thành phố đông đúc vậy chắc nhóc con không biết đâu nhỉ.
Minh Thi lại cười. Cái cười gượng gạo khác hẳn hai nụ cười trước đó. Cô
tự vấn mình có quen người đó không? Làm sao có thể nói với Tuấn Anh rằng
trong một chiều, khi chiếc Mercedes chạy qua, cô đã nhận ra người con
gái ngồi cạnh Hải Phong cúi người qua và đặt vào môi anh nụ hôn rất khẽ.
Trước đây, Hải Phong đã từng nói với cô: “Giới thiệu với em trợ lí của
anh, Ngô Vân Nga”.
Mưa, mưa, mưa ướt lối
Giây theo phút, phút tiếp giờ, giờ nối ngày cứ thế trôi qua… Minh Thi đã
dần quen với không khí nơi đây, ông nội và Tuấn Anh cũng xem Minh Thi
như một thành viên trong gia đình. Mỗi sáng, anh sẽ cùng cô lên vườn coi
sóc lũ ong mật háu đói. Chiều thì đi tưới cây cà phê. Cô không làm được
gì nhiều, nhưng anh vui khi có cô bên cạnh. Họ nói đôi điều về hiện tại
và nhắc nhiều đến tương lai, chỉ có chuyện quá khứ là không ai đụng
đến.
- Anh lớn lên trên mảnh đất này. Vì vậy, anh gắn bó với nơi đây lắm. Là
yêu, em ạ. Mỗi sáng bước ra vườn, thấy xôn xao, thấy có trách nhiệm phải
gìn giữ, bảo vệ và chăm sóc từng tán cây, chiếc lá.
- Ôi anh yêu nhiều thế-Minh Thi buột miệng nói bừa.
- Tim còn đủ chỗ để yêu thêm em nữa cơ-Tuấn Anh đùa. Nhưng lời nói ấy làm Minh Thi mất ngủ.
Tuy vậy, mỗi lần nhìn Tuấn Anh, Minh Thi cảm thấy một nỗi áy náy dâng
lên. Cô không dám nói với anh tất cả sự thật, sợ rằng chính mình sẽ đạp
đổ nnhững tháng ngày tươi đẹp, sợ nhìn thấy thêm một người tổn thương,
sợ một ngày nào đó không thể tiếp tục bên nhau cười đùa vì bao chuyện
khó xử.
Một ngày, Tuấn Anh quảy ba lô lên vai.
- Em à, cũng gần Tết rồi, anh xuống thành phố thăm Vân Nga. Hình như Tết năm nay cô ấy không về.
- Anh đừng đi chi cho mất công-lời nói vuột khỏi miệng Minh Thi một cách
mất kiểm soát. Thấy Tuấn Anh cúi mặt xuống, cô biết anh buồn.
Minh Thi nằng nặc đòi đi tiễn Tuấn Anh cho bằng được. Cũng quãng đường
này, cách đây một tháng, Tuấn Anh chở cô đi, Minh Thi nhớ rằng hai người
nói chuyện với nhau đầy khách sáo.
- Tới đây đủ rồi, em về đi.-Tuấn Anh nói, anh vẫn không vui vì chuyện khi nãy.
- Em về nhé. À mà anh này…
- Gì vậy em?
- Anh nhớ về sớm nhé. Em sẽ đợi...
Minh Thi chìa tay ra. Tuấn Anh bắt tay cô, phì cười vì cái sự long trọng
quá đáng này. Nhưng Minh Thi nắm tay anh lâu quá! Tay cô ấm và mềm…
Nghĩ thế nào, anh kéo Minh Thi lại gần và ôm cô vào lòng. Một phút trôi
qua, nắng như đứng im và gió bất động, cho đến khi cô bước lùi ra sau và
chào tạm biệt:
- Anh đi bình an. Em về…
Họ không thể nào ngừng nghĩ về nhau. Những suy nghĩ trong Tuấn Anh rối
tung, làm thế nào khi nhận ra mình thích người ta đến mức không kiềm chế
được tình cảm…
Chiều hôm ấy, sự khó xử trong Tuấn Anh đã được giải quyết, Vân Nga chia
tay anh, nhanh và phũ phàng. Cô dứt bỏ thời gian bên nhau như chưa từng
nhớ về quá khứ. Anh hiểu ý Vân Nga muốn nói. Bởi hiểu nên không khỏi đau
lòng. Vân Nga đã là một cô gái thành đạt, cô cảm thấy hạnh phúc với
hàng hiệu và những nơi sang trọng. Còn anh, anh chỉ có thể cho cô tình
cảm và sự chờ đợi, những thứ đến giờ cô không cần hoặc chẳng
thiếu.
Đi tìm cầu vồng
Minh Thi đón Tuấn Anh bằng nụ cười thông cảm. Mặc dù không chắc chắn,
nhưng cô biết rằng anh sẽ quay về sớm, với tâm trạng cũng như cô trước
đây… Suốt quãng đường về nhà, hai người lắng nghe nhau trong im lặng.
Đêm, trăng soi tỏ con đường lên vườn cà phê. Một bóng dáng nhỏ bé thoăn thoắt đi trên con dốc quen thuộc.
- Thì ra anh ở đây, bắt được rồi … -Minh Thi lên tiếng trước.
Cô ngồi xuống, sát cạnh anh:
- Anh đừng buồn… Đôi khi, thật sự yêu một người là chỉ cần người ấy hạnh phúc thôi anh à…
- Em tin rằng Vân Nga thực sự hạnh phúc chứ?
- Em không biết. Nhiều khi, em vẫn hối hận vì những lựa chọn trong quá
khứ, con gái vẫn hay thế. Nhưng em tin rằng anh đúng khi nhường quyền
lựa chọn cho chị ấy.
- Em còn yêu anh chàng đó không?-Tuấn Anh bất chợt hỏi. Câu hỏi này, Minh Thi vẫn thường tự vấn mình.
Rốt cuộc, cô còn yêu anh không, hay đó chỉ là sự nuối tiếc một quá khứ dang dở…
- Em không biết anh à… Rất mơ hồ! Em muốn quên, nhưng vẫn nhớ. Em muốn
hạnh phúc, vui vẻ mà sống, nhưng thi thoảng lại thấy đau lòng.
- Anh không phải là người trí thức để giải thích rõ điều mình nghĩ,
nhưng anh biết rằng không ai được phép làm em buồn, nếu em cho phép bản
thân không tự làm mình đau vì người
[1] [>]
Đến trang: