Ôm chặt cuốn nhật kí của Bảo Thanh, tôi khóc. Ngoài kia trời vẫn mưa,
cửa kính ướt mờ, dòng người qua lại trên phố cũng không nhìn rõ...
Tôi bước đi thẫn thờ trong cơn mưa cuối xuân bất chợt, mặc cho màn mưa
cứ quật vào mặt, không đau, nhưng sao xé lòng. Vô hồn. Không thể diễn tả
được thứ cảm xúc lúc này trong tôi. Hỗn độn và đau. Lạc lõng. Đau.
Trống trải... Đau. Nhớ và đau. Yêu và đau...
Hôm nay là sinh nhật cô ấy.
Tôi không khóc. Tôi không thể khóc. Có phải vì thế mà ông trời khóc thương tôi. Khóc thương cô ấy...
Cô ấy chết rồi...
Bảo Thanh của tôi chết rồi...
Cô gái của tôi. Tình yêu của tôi đã rời tôi đi rồi...
Tôi không còn gì cả. Cô ấy là tất cả đối với tôi. Tiền tài, danh vọng,
địa vị. Tất cả đều là phù phiếm, là giả tạo. Chỉ có cô ấy là hiện thực.
Nhưng giờ thì cái hiện thực duy nhất ấy cũng đã bỏ tôi đi...
Chúng tôi đã từng yêu nhau đến thế nào..
***
Trước đây tôi đã nghĩ tạo hóa rất công bằng. Ông trời cho tôi được sinh
trưởng trong một gia đình khá giả, giàu có và được nể trọng. Tôi sống
với thân phận không khác gì một cậu chủ nhỏ, được cung phụng, chiều
chuộng hết mực. Nhưng thứ tôi không có lại là một gia đình đúng nghĩa.
Bố mẹ luôn vắng nhà với những bữa tiệc khuya, những chuyến công tác dài
hơi. Tôi luôn chỉ có một mình, cho đến khi Bảo Thanh xuất hiện. Cô ấy
đến và kéo tôi ra khỏi cuộc sống thiếu vắng tình cảm. Tôi yêu Bảo Thanh,
là yêu thật lòng chứ không như những cuộc gặp gỡ được sắp đặt từ trước
bởi bố mẹ. Chúng tôi tìm thấy nhau giữa những bộn bề của cuộc sống. Hai
số phận, hai con người bất hạnh theo một nghĩa nào đó đã gặp, rồi yêu
nhau...
Bảo Thanh không biết mặt bố. Cô ấy luôn tự ti bởi mình là kết quả của
một tình yêu vụng dại. Mẹ Bảo Thanh không bao giờ kể về bố suốt 22 năm
nay. Bà đã có một cuộc sống mới với người chồng hiện tại. Bà muốn tất cả
chìm vào dĩ vãng, không muốn Bảo Thanh nhớ về con người bội bạc ấy. Bố
dượng tốt với Bảo Thanh, nhưng cô chưa bao giờ thoát ra khỏi ý nghĩ mình
là một đứa con riêng. Bảo Thanh khóa chặt cánh cửa tâm hồn mình, nhìn
đời dưới một đôi mắt buồn.
Mẹ không phản đối tôi yêu Bảo Thanh, mẹ khen Bảo Thanh hiền lành và
ngoan ngoãn, nhưng mẹ nói đời cô ấy sẽ khổ. Tôi không tin điều đó. Tôi
thầm hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho Bảo Thanh suốt đời. Vậy mà... Giờ thì
tạo hóa lại quá bất công với chúng tôi. Giữa tất cả những gì tôi đang
có và Bảo Thanh, nếu phải cướp đi một thứ, sao không lấy hết những gì
thuộc về tôi, sao không để cô ấy lại bên tôi? Cuộc sống như địa ngục,
giờ tôi mới cảm nhận được, rằng nó tăm tối và ngột ngạt thế nào, khi
xung quanh tôi chỉ là bóng đêm đặc quánh. Hằng đêm nằm nghe gió lùa qua
khung cửa sổ, lạnh đến ghê người, và cơn đau tê tái cứ bám riết lấy tôi.
Hình bóng Bảo Thanh chưa bao giờ thôi hiện lên trước mặt, tôi ngỡ đâu
cô ấy vẫn đang bên cạnh mình...
Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của Bảo Thanh, và chỉ có mình tôi
lang thang trên con phố vắng, dưới trời mưa mỗi lúc một dày hơn, nặng
hạt, và lạnh hơn... Ướt sũng. Mưa làm ướt mắt kính của tôi. Mờ mịt.
Chợt, có ai đó chắn đường đi của tôi. Một cô gái cầm chiếc ô màu xanh
dương. Cô đứng nhìn tôi một lúc, rồi dúi chiếc ô vào tay tôi và quay đi.
Mờ quá, tôi nhìn không rõ. Cô gái ấy, hình như... mặc chiếc áo khoác
màu lông chuột giống Bảo Thanh, mái tóc dài buông xõa sau lưng giống Bảo
Thanh, chiếc ba lô kẻ ca rô đan chéo của Bảo Thanh nữa... Tôi sững lại
một lát rồi bỗng giật mình. Biết đâu, là Bảo Thanh đã quay về với tôi.
Cô ấy cũng yêu tôi mà. Cô ấy nhận ra rằng không thể sống thiếu tôi
chăng? Tôi đã mất đi lý trí trong một thoáng như thế, và đuổi theo cô
gái ấy. Và rồi, cô dừng lại trước một quán cà phê... Cà phê Puku - Nơi
hẹn hò quen thuộc của hai chúng tôi.
Thế nhưng, cô gái ấy, người đưa cho tôi chiếc ô màu xanh dương ấy, người đang ngồi trước mặt tôi với mái tóc dài ướt và rối ấy, không phải là Bảo
Thanh. Lẽ ra tôi phải biết điều đó. Sự thật trần trụi hiện về trước mắt
tôi. Thế giới xung quanh tôi dường như sụp đổ thêm một lần nữa. Tôi đã
tự huyễn hoặc bản thân mình, một cách trẻ con đến ngu ngốc. Tôi lặng đi
trong tiếng nhạc Trịnh du dương làm mê đắm lòng người, nhưng cũng có thể
bóp nát một con tim đang rỉ máu, như trái tim tôi lúc này đây.
- Anh Huy. – Tôi hơi giật mình khi cô ấy gọi đúng tên tôi – Em là Hạnh
Nguyên, người đang học việc ở phòng tranh của chị Bảo Thanh... Xin lỗi
anh vì sự đường đột này, nhưng...
- Sao em lại mặc đồ giống Bảo Thanh? - Tôi hỏi cô ấy bằng một ánh mắt vô hồn.
- Hôm nay là sinh nhật chị ấy. Bọn em đã hứa với nhau, vào ngày này sẽ
gặp nhau tại đây. Chị ấy nói sẽ cho em gặp mặt anh. – Hạnh Nguyên trả
lời, mắt rơm rớm.
Vậy ra, đây chính là cô gái mà Bảo Thanh từng kể với tôi. Người em mà
Bảo Thanh rất quý. Bảo Thanh khen Hạnh Nguyên chăm chỉ, biết lắng nghe,
thông minh và có tài, đặc biệt là rất hiểu cô. Cô ấy chia sẻ với Bảo
Thanh về mọi chuyện, về công việc, gia đình, bạn bè. Bảo Thanh hẹn tôi
vào sinh nhật lần này sẽ đưa cô ấy đến giới thiệu với tôi, và chính thức
nhận Hạnh Nguyên làm em gái kết nghĩa. Ngờ đâu được, cuộc gặp gỡ này
vẫn diễn ra đúng hẹn, chúng tôi gặp được nhau, nhưng lại không có Bảo
Thanh.
- Em đã dọn phòng tranh vào tuần trước. Những gì của chị ấy em đã gửi
lại cho gia đình rồi. Nhưng mà... - Giọng Hạnh Nguyên trầm xuống – Có
một số thứ này, em nghĩ nên đưa lại cho anh.
Một hộp các tông nhỏ đặt ngay ngắn trước mặt tôi. Tôi nhìn Hạnh Nguyên,
rồi run run mở hộp. Một đôi bông tai xinh xắn, một chồng thiệp chúc mừng
của tôi gửi cho Bảo Thanh vào những ngày lễ đặc biệt trong năm, vài ba
lá thư đã úa màu và một cuốn nhật ký được trang trí bởi nét vẽ của Bảo
Thanh, cổ điển và khó hiểu, với dòng chữ nghiêng gầy: “Nhật kí, những
ngày ta yêu nhau”.
Dường như có ai đó vừa đặt một dấu chấm hết, nhỏ bé nhưng nặng trịch
trong tim tôi. Không còn nữa một Bảo Thanh nhỏ nhắn với khuôn mặt phúc
hậu, đôi mắt sâu thẳm còn phảng phất nét buồn. Ôm chặt cuốn nhật kí của
Bảo Thanh, tôi khóc. Nước mắt rơi mặn chát. Đắng ngắt. Tôi không quan
tâm việc trước mặt mình đang là một cô gái lần đầu tiên gặp. Tôi đã để
cho cô ấy thấy sự yếu đuối của mình. Ngoài kia trời vẫn mưa, cửa kính
ướt mờ, dòng người qua lại trên phố cũng không nhìn rõ. Chỉ nghe tiếng
nhạc Trịnh vẫn day dứt và tiếng thổn thức nghẹn ngào của cô gái ấy.
***
Tôi trở lại với cuộc sống bình thường vốn có. Trước đây tôi chỉ quan tâm
tới hai thứ, công việc và Bảo Thanh. Giờ thì chỉ có công việc. Tôi lao
đầu vào các dự án của công ty như một con thiêu thân. Tôi vắt kiệt sức
mình. Chỉ mong không có thời gian để nghĩ về Bảo Thanh, mặc dù hằng đêm,
cô ấy vẫn hiện về trong những giấc mơ của tôi. Quá khó để quên được
người con gái tôi yêu thương, khi mà những gì thuộc về em luôn ở bên tôi
như hình với bóng. Cuốn nhật kí của cô ấy, tôi đã đọc tới mức thuộc
lòng. Nhiều khi, tôi đã ngu ngốc thầm trách Bảo Thanh, trách sao lại rời
bỏ những người cô yêu thương. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng tôi biết
Hạnh Nguyên rất nhớ Bảo Thanh. Chúng tôi vẫn thường xuyên gặp gỡ ở Puku
và nói chuyện về Bảo Thanh. Cô gái ấy có chút gì đó giống Bảo Thanh, ở
đôi mắt buồn sâu thẳm. Hạnh Nguyên hay gọi điện kéo tôi ra khỏi nhà vào
mỗi chủ nhật để tôi khỏi nằm trong nhà mà nhớ lại quá khứ. Cô hay kể
những điều mà Bảo Thanh nói về tôi với cô ấy. Cô có thể ngồi suốt cả
buổi để chỉ nói về sở thích, trường phái hội họa cho đến cách mix đồ hay
make up của Bảo Thanh.
- Chị ấy là idol của em. – Bảo Thanh nói với vẻ thích thú - Không biết bao giờ em mới được như chị ấy nhỉ?
- Em may mắn hơn cô ấy nhiều ấy chứ - Tôi cười nhẹ.
- Cũng gần hai năm rồi đấy anh nhỉ? Không biết chị ấy có sống tốt không, có nhớ về anh và em không nhỉ? – Hạnh Nguyên chợt nói.
- Ừm, thôi em đừng nói chuyện đó nữa – Tôi tỏ vẻ không hưởng ứng câu chuyện của cô.
- Thực ra thì... Hôm nay em đến để báo với anh, em sắp mở phòng tranh.
Em đã thuê chỗ lần trước em và chị ấy làm việc. Em sẽ tiếp tục công việc
ấy như một niềm đam mê.
Tôi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Hạnh Nguyên:
- Em nói thật à? Bao giờ thì bắt đầu?
- Chắc là 2 tuần nữa. Em đang thuê người sửa lại cho phù hợp. Cả năm nay
người ta cho thuê mở shop quần áo, thành ra chẳng hợp lắm. Bao giờ xong
em sẽ gọi cho anh, nếu rảnh anh qua chơi nhé.
- Ừ, nhất định rồi – Tôi vẫn nhìn Hạnh Nguyên, chợt cười.
- Sao anh lại cười? – Cô ấy ngạc nhiên
- Cảm ơn em. Nhất định anh sẽ tới.
Hạnh Nguyên cười, nhưng tôi cảm giác được hình như có chút gì đó gượng
gạo. Nụ cười ấy hình như chứa đựng cả nỗi khổ tâm nào đó mà tôi không
thể đoán được. Tôi nhấp một ngụm cafe nhỏ rồi ngước nhìn Hạnh Nguyên, cô
ấy đang nhìn ra phía cửa kính. Tôi chợt nhớ những lần hẹn hò cùng Bảo
Thanh ở đây, cô ấy cũng hay có thói quen nhìn ra phía đó với đôi mắt
buồn sâu lắng như vậy. “Hai năm, Bảo Thanh à, Hạnh Nguyên và anh đều
không hề quên em. Em có hạnh phúc không?”.
***
Phòng tranh được sửa sang lại khá công phu so với trước đây nhưng vẫn
giữ được cái chất của những người làm hội họa. Không màu mè, không cầu
kì. Đơn giản với bức tường màu xanh hơi ngả về rêu, trên đó là những bức
tranh của Hạnh Nguyên vẽ. Tôi nhận ra trong số những bức tranh được
treo lên, có một số là của Bảo Thanh, được treo ở những vị trí vô cùng
trang trọng. Tôi có cảm giác như nhìn thấy hình bóng của Bảo Thanh ở
chốn này, rất rõ ràng. Đó là nụ cười khi thấy tôi tới thăm phòng tranh,
đó là nét đăm chiêu hiện hữu trên khuôn mặt khi nhìn vào vật mẫu và vẽ,
là khi say sưa giới thiệu cho khách hàng về bức tranh của mình... Giống
như mới chỉ hôm qua thôi, nhưng sao lại xa vời quá.
Hạnh Nguyên đang cùng một số người thu xếp đồ đạc nên không biết tôi
tới. Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy màu xanh dương trông rất nổi bật. Tôi
nhìn cách cô dọn dẹp phòng tranh với mọi người, cách cô đưa tay lên trán
gạt những giọt mồ hôi mà thấy cảm kích vô cùng. Tôi tới sau giờ làm,
khá muộn nên chỉ còn một số người ở lại sau nữa. Nhận thấy tôi, Hạnh
Nguyên vội mỉm cười, dừng công việc đang làm, bước về phía tôi:
- Em cứ tưởng anh không tới.
- Anh xin lỗi – Hôm nay thực sự công việc không thể dứt ra được, vừa xong là anh tới đây luôn.
- Anh thấy thế nào?
- Anh không phải là người trong nghề, khó nói lắm. Nhưng anh thấy rất đẹp.
- Cảm ơn anh. Đi uống chút gì đó nhé. Coi như chúc mừng ngày ra mắt phòng tranh thành công.
Tôi cười, gật đầu. Chúng tôi tới một bar nhỏ, cũng là chỗ quen biết.
Không khí khá ổn, nhạc không quá ồn ào. Mấy người phục vụ đã quen mặt
thấy tôi đi cùng Hạnh Nguyên thì cười mỉm, ghé vào tai tôi nói nhỏ,
không quên hất đầu về phía cô ấy: “Bạn gái anh hả? Xinh quá!”. Tôi lắc
đầu: “Không phải đâu. Bạn bình thường thôi”. Chắc họ thấy lạ, bởi tôi
chưa đến đây với bất kì cô gái nào. Tôi gọi cho Hạnh Nguyên một ly
cocktail nhưng cô ấy gạt đi, tự order cho mình một chai Chivas. Tôi nhìn
cô ấy vẻ ngạc nhiên:
- Em đùa à? Nặng đấy, em không uống được đâu.
- Không sao, hôm nay em vui mà. Cho em uống một chút t
Trang: [1],2 [>]
Đến trang: