Cậu ấy là “bạn cùng lớp” khi tôi huyên
thuyên kể với mẹ những câu chuyện ở trường, là “bạn tớ quen” khi tôi bô
lô ba la với đám bạn trong lớp, là “bạn ấy” khi tôi thủ thỉ tâm sự với
đứa bạn thân...
Chút nắng nhạt cuối thu chẳng nhuộm vàng nổi đám bàng già phía sau khu
giảng đường. Có khi chúng còn già hơn cả ngôi trường này cũng nên. Những
mảng tường loang lổ chi chít bút tích của những tên nghịch ngợm. Bàn
ghế hỏng xếp ngổn ngang khắp khu đất bỏ hoang. Những ngày chán học, tôi
thường trốn ra đây viết lách vì ở đây được cái dễ khiến cho con người ta
có “tâm trạng”. Thế mà cũng sắp phải xa nơi này rồi đấy trong khi tôi
còn chưa kịp tỏ tình với cậu ấy.
Cậu ấy là “bạn cùng lớp” khi tôi huyên thuyên kể với mẹ những câu chuyện
ở trường, là “bạn tớ quen” khi tôi bô lô ba la với đám bạn trong lớp,
là “bạn ấy” khi tôi thủ thỉ tâm sự với đứa bạn thân. Đôi khi cậu ấy là
“anh” trong những status vu vơ trên facebook. Cậu ấy còn là “Hải Anh”,
“Linh”, là “Minh” trong những câu chuyện tôi từng viết.
-Sao mày không tán bạn ý đi?
-Mày điên à? Bạn ý sẽ ghét tao mất.
-Mày không thử sao biết được.
Đứa bạn phát ngán khi tôi suốt ngày một câu cậu ấy, hai câu cậu ấy.
Nhưng tôi rất sợ cậu ấy sẽ cảm thấy ngại mỗi khi gặp tôi, lúng túng khó
xử trước tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy. Rồi cậu ấy sẽ chẳng còn thoải
mái mỗi khi nói chuyện với tôi nữa. Đấy, đại loại là những nỗi sợ thường
gặp khi con người ta vẫn còn yêu đương kiểu “gà bông”.
Cậu ấy hát rất hay. Cậu ấy thích hát những bài nhẹ nhàng về tình yêu.
Thỉnh thoảng còn thu âm rồi up lên youtube nữa. Để rồi cả ngày hôm đó
tôi sẽ chỉ để repeat bài đó trong máy nghe nhạc. Không biết cậu ấy đã
hát tặng riêng cho ai bao giờ chưa nhỉ?
Tôi thích lục lọi facebook của cậu ấy cho dù đã để chế độ “theo dõi”. Có
lần tôi dành cả tiếng đồng hồ chỉ đề tìm lại lời chúc mừng sinh nhật
của cậu ấy từ cả mấy tháng trước. Nghe có vẻ ngốc xít nhưng thú vị lắm
nhé. Vì trong lúc “tìm kiếm” bỗng dưng nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp chung
với thằng bạn thân từ đời xa lơ xa lắc nào đấy, vài dòng comment mùi
mẫn, lãng xẹt hồi chia tay chia chân đứa bạn đi du học.
Tôi thích tin vào những thứ như là duyên số. Kiểu như vô tình được xếp
vào cùng một nhóm thảo luận, bắt thăm trúng tên nhau trong trò chơi ghép
đôi chẳng hạn. Rõ ràng là tôi và cậu ấy phải rất có duyên thì mới hay
“thành cặp” như vậy được. Có lần đứa bạn bói bài cho tôi và cậu ấy, nó
đã “phán” rằng cậu ấy có thích tôi. Có thật không vậy?
Tôi thích tíu tít kể với mẹ những câu chuyện về “cậu bạn cùng lớp” dễ
mến. Lâu lâu không thấy tôi nhắc đến cậu ấy, mẹ lại thắc mắc không có gì
thú vị ở lớp nữa à. Chú tôi thì toàn trêu tôi hôm nào dẫn bạn ấy đến để
chú xem mặt mũi như thế nào mà cứ để cô cháu gái phải đơn phương như
thế.
Ngày đầu tiên nhìn thấy cậu ấy trong lớp, tôi đã không thể rời mắt khỏi
cậu ấy. Cậu ấy cười rất tự nhiên và thân thiện. Tôi thích giọng nói ấm
áp của cậu ấy. Thích đôi mắt bé tí bị giấu tịt mỗi khi cậu ấy cười.
Thích kiểu nói chuyện “nhà quê”. Thích nhìn cậu ấy chạy trên sân bóng.
Lúc ấy nhìn cậu ấy thật là oách xà lách. Ôi, có điều gì ở cậu ấy mà tôi
không thích không nhỉ?
-Dạo này bạn đổi sang xì-tai nữ tính hả?
-Hả? À, ừ. Tôi bối rối.
-Nhìn lạ.
-Thì cũng thử thay đổi chút xíu.
Kết thúc năm thứ nhất đại học, đấy là mẩu hội thoại dài nhất giữa tôi và
cậu ấy. Thỉnh thoảng có đôi lần gặp nhau trên đường, cậu ấy chỉ cười
cười chào tôi thôi. Cậu ấy thật lạnh lùng, phải không? Tôi luôn cảm thấy
ghen tị với lớp trưởng vì nó luôn có cớ để có thể nói chuyện dễ dàng và
thoải mái với tất cả mọi người, tất nhiên là trong đó có cả cậu ấy.
Sinh nhật nó, cậu ấy còn tặng nó hẳn hai vỉ sữa cô gái Hà Lan. Ngộ nhỉ! Hẳn nào suốt ngày bị nó trêu là “hộp sữa”. Đấy, còn thân thiết gọi nhau bằng biệt danh nữa cơ mà. Ôi, thật là gato quá!
Học kỳ đầu tiên đã trôi qua như thế và tôi vẫn chưa nói chuyện được nhiều với cậu ấy.
Năm thứ hai đại học, tôi bạo gan đăng ký cặp đôi với cậu ấy trong cuộc
thi Perfect Couple của lớp. Tôi vẽ ra viễn cảnh chúng tôi sẽ cùng nhau
tập văn nghệ rồi sẽ nói chuyện nhiều hơn rồi sẽ trở nên thân thiết hơn
rồi thì… Mai là ngày thi rồi mà vẫn chưa thấy cậu ấy liên lạc với tôi để
bàn bạc về tiết mục dự thi cũng như trang phục. Tôi ca thán với bọn bạn
rằng cậu ấy thật là nhạt nhẽo. Trong lúc tôi đang mải nói xấu cậu ấy
thì cậu ấy gọi điện cho tôi. Tôi bỗng chốc trở nên hào hứng một cái thái
quá nào là sẽ mặc áo sơ mi, quần kaki, kính nobita, balo kiểu học sinh
kute. Cậu ấy sẽ đánh ghita còn tôi sẽ hát một bài nào đấy mà cậu ấy đệm
được.
Chúng tôi chẳng chuẩn bị gì nhiều cho cuộc thi. Cộng thêm việc bị xấu hổ
nên tôi cứ bị ngơ ngác trên “sân khấu” đi bên cạnh cậu ấy cực tự tin.
Cậu ấy còn lôi tôi ra bàn bạc chiến thuật chào hỏi để gây ấn tượng với
ban giám khảo, rồi cả tư thế chụp ảnh cho đẹp. Ôi trời ơi, tôi cứ như là
một con bé cực kỳ cực kỳ ngốc nghếch trong mắt cậu ấy vậy. Mất hết cả
hình tượng.
Cậu ấy toát hết cả mồ hôi khi hỏi đến bài nào tôi cũng lắc đầu không
biết hát. Cuối cùng bài hát mà theo cậu ấy là “phổ biến nhất quả đất”:
Để dành đã được lựa chọn. Tôi được châm chước liếc lời bài hát từ điện
thoại vì không thuộc lời. Tôi còn phải dặn cậu ấy nhớ nhắc tôi khi nào
bắt đầu vào vì tôi không tài nào cảm nhận được.
Sau này, khi xem lại clip phần thi của hai đứa tôi để ý cậu ấy toàn nhìn
về phía tôi làm tôi sướng miên man. Bài hát nhẹ nhàng đánh trúng tậm
trạng của “giám khảo” nên chúng tôi tiến thẳng vào phần thi “Tâm đầu ý
hợp”. Tôi vội vàng trao đổi với cậu ấy vài thông tin về sở thích, thói
quen để có gì còn biết đường trả lời. Lúc ấy tôi mới biết cậu ấy thích
Sungha Jung, còn Sungha Jung là ai đến tối về google tôi mới biết.
Câu hỏi thứ nhất của tôi: Địa điểm muốn đến nhất ở Hà Nội? Tôi nhớ có
lần cậu ấy chụp ảnh ở làng gốm Bát Tràng nên trả lời luôn. Nhưng đáp án
của cậu ấy lại là Hồ Gươm. Hồ Gươm có gì hay?
Câu hỏi thứ hai: Thứ quan trọng nhất với bản thân? “Em trai” tôi trả lời
nhưng đáp án lại là chiếc laptop. Là sao? Và mãi sau này tôi mới được
đứa bạn đính chính rằng cậu bé mà tôi vẫn nghĩ là “em trai” của cậu ấy
thực ra là cháu của bạn ấy. Cuộc đời tôi hình như là một chuỗi những
chuyện xấu hổ thì phải.
Đếm lượt của cậu ấy. Cậu ấy dễ dàng vượt qua với hai câu hỏi về gia đình
và “tình trạng hôn nhân” của tôi. Tôi và cậu ấy trở thành Perfect
Couple của ngày hôm đấy. Còn chụp ảnh với cả áo đôi nữa. Nhưng đen đủi
là tôi đã làm mất chiếc áo quý giá đó khi chưa một lần được mặc đi học.
Tối hôm đấy, cậu ấy còn để cả avatar đôi với tôi nữa. Nhưng cũng chỉ có
vậy thôi. Chẳng có chuyện gì xảy ra giữa tôi và cậu ấy cả ngoài việc tôi
bắt đầu lấy ngày sinh của cậu ấy làm password trên điện thoại. Năm thứ
hai đại học qua đi và hình như tôi lại bỏ lỡ mất cơ hội của mình thì
phải.
Đầu năm thứ ba đại học, lớp tôi tổ chức đi Hạ Long chơi. Những chuyến đi
chơi xa luôn làm cho con người thấy rạo rực vào háo hứng vô cùng. Biết
đâu tôi sẽ cùng cậu ấy đi dạo trên biển rồi cả ngắm bình minh, rồi ngồi
chơi bài cả đêm nữa. Nhưng sự thật là.
-Tớ đi ngủ đây. Các bạn cứ chơi đi nhé!
Cái gì cơ? Mới có 9 giờ mà cậu ấy đã kêu buồn ngủ á? Cậu ấy thật là dị
quá đi! Tôi mặc kệ lôi kéo đồng bọn xông vào phòng cậu ấy tụ tập kể
chuyện ma. Thế là cậu ấy không thể không tham gia. Sau tiếng hú hét đuổi
ruổi vì bị dọa ma chả hiểu sao tôi bị nấc liên tục, uống bao nhiêu nước
mà không hết. Sao ông trời cứ để tôi toàn cảm thấy xấu hổ trước mặt cậu ấy thế?
Buổi trưa hôm sau chúng tôi ăn ở một nhà hàng gần đó.
-Tớ cần một bạn nam đi mua đồ uống với tớ. Tôi nói.
-Tớ đi với cậu. Cậu ấy đứng lên ngay lập tức, hình như thế.
Tôi đi trước. Cậu ấy đi sau tôi. Im lặng mất một lúc.
-Sao cậu hay đội mũ vậy? Tôi bắt chuyện trước.
-Tại tóc tớ bị xù ý mà.
-Tóc có xíu vậy mà cũng xù được á?
-Ừ. …. Chỗ này nhìn giống đoạn gần nhà tớ cực nhé!
-Thật á?
-Ừ. Giống lắm ý. Cậu có hay về nhà không?
-Cũng thỉnh thoảng. Còn cậu thì sao?
-Nhà tớ xa nên cũng ít về lắm. Tớ cũng có họ hàng ở Quảng Ninh đấy.
-Thật á? Tôi lặp lại hai từ này một cái ngu ngốc.
-Ở Bã Chẽ ý, chắc cậu cũng chưa ra đấy bao giờ đúng không?
-Ừ. Tớ đã được đi hết Quảng Ninh đâu.
Giữa những rì rào sóng nước và ngai ngái của gió biển, lần đầu tiên tôi
nói chuyện “riêng” với cậu ấy. Giá như nó chẳng bao giờ kết thúc thì tốt
biết bao.
Kết thúc 2 ngày đi chơi rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng có bức ảnh nào chụp
chung với cậu ấy cả. Có đôi lần khi bất chợt quay lại tôi thấy cậu ấy
đang chụp ảnh tôi. Hình như tôi lại bỏ lỡ điều gì đó thì phải.
Suốt cả năm thứ ba đại học, tôi vẫn thích cậu ấy, vẫn giữ thói quen vào
facebook của cậu ấy mỗi ngày. Và thỉnh thoảng lấy cớ báo nghỉ học để
nhắn tin cho cậu ấy. Hôm nào đài báo lạnh lại giả vờ gửi tin nhắn cho cả
list nhưng thực ra là chỉ nhắn cho riêng cậu ấy mà thôi. Những tin nhắn
trả lời của cậu ấy được tôi đọc đi đọc lại đến thuộc lòng mà vẫn cứ
thích đọc. Có ngốc quá không khi tôi cứ thích đơn phương cậu ấy lâu như
vậy?
Đôi khi tôi có cảm giác rằng hình như cậu ấy cũng thích tôi. Nhưng cũng
sợ ăn dưa bở lắm. Nếu cũng thích tôi thì tại sao cậu ấy không nói ra?
Sao cậu ấy luôn giữ vẻ khách sáo mỗi khi nói chuyện với tôi? Có lẽ cậu
ấy chỉ hơi hơi thích tôi thôi. Nếu tình cảm của cậu ấy đủ lớn thì cậu ấy
sẽ nói ra. Tôi cứ tin vậy nên tôi đợi, đợi một ngày tiếng yêu thương
được cất lời.
Lắm khi tôi ngồi tưởng tượng nếu tôi và cậu ấy trở thành một cặp thì sẽ
như thế nào. Cậu ấy thích nấu ăn nên có lẽ tôi và cậu ấy vào một ngày
cuối tuần đẹp trời sẽ cùng làm món miến trộn ngon tuyệt cú mèo. Hoặc tôi
sẽ đi cổ vũ khi cậu ấy đi đá bóng ở câu lạc bộ. Trời lạnh một chút tôi
sẽ đan khăn quàng len cho cậu ấy. Rồi sẽ cùng đi mua đồ đôi nữa. À, cả
cùng học bài nữa. Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ấy như cậu ấy
thích tôi từ bao giờ, thích điều gì ở tôi nhất. Rồi cả… Đúng là vèo một
cái, “suy nghĩ” đã bay vút lên tận những vì sao còn “tâm hồn” thì đang
mải mê nhảy nhót giữa những đám mây lười biếng nào đó.
Cậu ấy là một Bảo Bình chính hiệu: khó hiểu, khó hiểu nhất quả đất! Theo
12 cung hoàng đạo thì Thần Nông chẳng hợp một tí tị tì ti gì với Bảo
Bình cả. Bảo Bình thích theo đuổi sự tự do, phóng khoáng, thích những
điều thú vị, mới lạ. Còn Thần Nông thì luôn muốn sở hữu trái tim người
mình yêu. Bảo Bình có thể sẵn sàng vì bạn bè mà quên người yêu. Vì thế,
yêu một chàng trai cung Bảo Bình sẽ chỉ đem lại những nỗi buồn cho một
cô gái Thần Nông như tôi mà thôi.
Trong chương trình văn nghệ của lớp tôi đã hát bài “Nếu như anh đến”.
Bài hát đó là dành
[1] [>]
Đến trang: