t chẳng tỏ vẻ gì là lúng túng. Thầy khoát tay bảo Nghiêm ngồi xuống:
- Cũng vậy thôi chứ chẳng có gì khác cả. Thuở còn lạc hậu, con người không hiểu vì sao khi chiêm bao lại có thể gặp gỡ và trò chuyện với người chết. Và vì không giải thích được điều đó, người tanghĩ rằng có một thế giới khác ngoài thế giới conngười đang sống, ở đó có người chết, tức là ma, vẫn đang hoạt động và có khả năng tiếp xúc với người sống. Bây giờ thì khoa học đã chứng minh rằng khi ta ngủ, ý thức của chúng ta vẫn tiếp tục hoạt động và giấc mơ chính là những hình ảnh doý thức của chúng ta tạo ra chứ không phải ma quái gì cả, các em hiểu không ?
- Thưa thầy hiểu ạ ! - Cả lớp hô to.
Thằng Hưng nhí vừa hô vừa đập bàn "thùng thùng" có vẻ khoái chí lắm.
Ngay cả thằng Thoan cũng gật gù:
- Thầy nói đúng lắm ạ. Ông nội em mất đã ba nămrồi mà em cứ nằm mơ thấy ông hoài.
Như sợ mất phần, thằng Quyền vội lên tiếng:
- Em cũng thế ạ. Bà ngoại em mất lâu hơn ông nộibạn Thoan nhiều mà em cũng nằm mơ thấy ạ. Bà em còn cho em bánh nữa ạ.
"Ạ, ạ, ạ!" Cái thằng thiệt vô duyên ! Nằm chiêm baothấy bà cho bánh mà cũng đem ra khoe!" Tôi nghĩbụng và đang tìm cách chọc quê Quyền thì thầy Việt đã lên tiếng:
- Rõ ràng chuyện ma là chuyện hoang đường do con người bịa đặt ra. Do đó, chỉ có những người nhát gan, yếu bóng vía mới sợ ma, còn những người có tin thần lành mạnh thì chẳng bao giờ tinvào những chuyện nhảm nhí đó cả.
Thằng An thúc vào hông tôi:
- Thấy chưa, tao có tinh thần lành mạnh hơn mày!
Lúc nào cũng tính bỏ học để đi theo anh Dự kiếm tiền mà lành mạnh ! Tôi nghĩ trong đầu như vậy nhưng không nói ra, sợ nó giận. Không nghĩ được kế gì trả đủa, cuối cùng tôi khích:
- Mày ngon sao mày không vô lò thịt coi thử.
An hất mặt:
- Vô thì vô chứ tao sợ quái gì !
Tôi "gài" luôn:
- Đúng mười hai giờ trưa hả ?
An hùng hổ:
- Ừ, đúng mười hai giờ trưa !
- Chừng nào mày thực hiện ?
- Ngay trưa mai.
- Được rồi tao sẽ rủ thêm mấy đứa đi theo để làm chứng.
Thấy An hăng hái quá, tôi cũng hơi lo lo. Rủi ma bắt nó chắc tôi phải đi tù vì tội xúi bậy. Nhưng tôi sực nhớ thầy Việt quả quyết là không có ma kia mà. Thầy Việt đã nói thì chắc là đúng rồi.
Tối đó, tôi lên mặt với nhỏ Ái:
- Tao hết sợ ma rồi nghen mày !
Nó nhìn tôi nghi ngờ:
- Anh mà hết sợ ma ! Anh nhát gan như thỏ đế, ai mà không biết !
Tôi cốc nó một cái:
- Mày ngốc quá ! Làm gì có ma trên đời mà sợ !
Nó trố mắt:
- Ai bảo anh vậy ?
- Thầy Việt dạy văn lớp tao. Thầy bảo đó là chuyệnnhảm nhí, hoang đường, ai nhát gan mới sợ.
Nó chun mũi:
- Thì trước đây ba má cũng bảo vậy sao anh lại không dám đi ra hè ban đêm ?
- Hồi trước khác, bây giờ khác! Bây giờ tao hết sợ rồi !
Chợt nhớ đến lời thầy Việt, tôi đế thêm:
- Tao là người có tinh thần lành mạnh.
Nhỏ Ái nheo mắt:
- Anh hết nhát gan thật rồi hả ?
Tôi gật đầu:
- Hết thật rồi.
- Vậy anh bước ra sau hè thử coi !
Chà, chà, con nhỏ nó chơi tôi một cú độc quá chừng! Tôi vừa nói chưa dứt hơi, nó đã bắt tôi chứng minh liền. Tôi nhìn ra khung cửa tối om và tự dưng thấy ơn ớn. Nhưng chẳng lẽ vừa ăn nói hiên ngang như vậy, bây giờ lại rút lui.
Nhỏ Ái hình như hiểu rỏ tâm trạng tiến thoái lưỡng nang của tôi, bèn động lòng thương hại:
- Thôi anh không muốn ra thì thôi !
- Ra chớ ! - Tôi nổi tự ái.
Nói xong, tôi bước lò dò ra cửa. Trời không hoàn toàn tối mịt. Tít đằng xa, sau những bụi chuối um tùm, đèn nhà hàng xóm nhấp nháy khi mờ khi tỏ. Nhưng tôi vẫn thấy không khí rờn rợn làm sao ! Thật là lạ, cũng mảnh vườn này, ban ngày tôi chạy nhảy tha hồ chẳng sao, nhưng cứ hể đêm xuống, bóng tối tràn về thì tôi lại thấy những bụi chuối, gốc ổi, hàng dâm bụt bỗng mất đi cái vẻ hiền lành, vô hại bình thường mà trở nên âm u, huyền bí quá đỗi. Dường như vào buổi tối, khu vườn sau hè nhà tôi có cuộc sống riêng của nó, cái cuộc sống mà tôi không tài nào làm quen được.
Tới ngách cửa, tôi ngoái đầu ra sau. Nhỏ Ái đang nhìn tôi lom lom, ánh mắt nửa tội nghiệp, có vẻ như nó muốn nhắc lại lời "tha thứ" khi nãy "thôi, anh không muốn ra thì thôi".
Ra chớ sao không ! Thầy Việt chẳng đã nói không có ma là gì ! Tôi tự trấn an mình và bước ra ngoài hè.
Đột nhiên tôi rú lên một tiếng hãi hùng và quay mình chạy vô. Tôi phóng như một viên đạn, va phải nhỏ Ái khiến cả hai anh em té lăn kềnh dưới đất.
Nhỏ Ái ôm cứng lấy tôi, nó vừa hỏi vừa run lập cập:
- Cái gì vậy ? Gì vậy hả anh ?
Tôi lắp bắp, nói không ra tiếng:
- Nó, n... ó...
Mới nghe tới đó, nhỏ Ái đã đoán ra "nó" là ai rồi. Nó hét lên một tiếng và chạy vù lên nhà trên. Té ranó nhát gan gấp mấy lần tôi mà cứ làm bộ ta đây có "tinh thần lành mạnh"! Tôi lồm cồm bò dậy chạy theo nó, không dám nghĩ đến chuyện thò taykhép cửa lại.
Nhưng tôi chưa kịp lên tới nhà trên thì gặp má tôi đi xuống. Má tôi chộp lấy vai tôi, hỏi với giọng hốthoảng:
- Chuyện gì vậy con ? Sao hai đứa hét om sòm và chạy trối chết vậy ?
Tôi chỉ tay ra cửa:
- Nó ở ngoài hè.
Má tôi lay mạnh vai tôi:
- Con muốn nói cái gì ? Cái gì ở ngoài hè ?
- Ma !
- Hừ, suốt ngày cứ ma với cỏ ! - Má tôi nhăn cái mặt và đẩy tôi ra - Đầu đuôi mọi sự cũng là do bà mày !
Tôi vẫn chưa hoàn hồn:
- Ma thật mà ! Con thấy rõ ràng. Nó đi lơ lửng trên mặt đất cả thước...
Má tôi nhíu mày một thoáng rồi gật gù:
- À, má hiểu rồi ! Má biết con ma đó rồi ! Có phải nó đây không ?
Vừa nói, má tôi bước thẳng ra vườn. Tôi và nhỏ Ái - nó chạy xuống đứng sau lưng tôi tự hồi nào - trốmắt theo dõi. Má tôi tiến lại gần con ma. Con ma ẹo qua ẹo lại nhưng không chịu chạy. Má tôi liền thộp cổ nó và xách vô nhà trước sự kinh ngạc của nhỏ Ái và tôi.
Má tôi ném con ma lên bàn. Dưới ánh đèn, nó lộ nguyên hình là một... chiếc áo dài. Đó là chiếc áo má tôi thỉnh thoảng mặc đi làm. Chiều nay, sau khi giặt, má tôi phơi nó trên sợi dây kẽm ngoài vườn.
- Con trai gì mà chết nhát !
Má tôi vừa nói vừa bẹo tai tôi.
Nhỏ Ái không bỏ lỡ cơ hội chọc quê tôi:
- Nom anh có cái tai dài kìa !
Tôi nhăn mũi:
- Vậy chớ khi nãy đứa nào bỏ chạy trước ?
Nó nghinh mặt:
- Thì em chạy trước. Ai biểu anh la hoảng lên chi !
Hừ, nói vậy mà cũng nói ! Tôi có miệng, tôi muốn la lúc nào tôi la chứ !
*
* *
So với tôi, rõ ràng là thằng An có "tinh thần lành mạnh" hơn nhiều. Hôm trước tôi mới khích, hôm sau nó làm liền.
Khoảng gần mười hai giờ trưa, nó, Hưng nhí và tôi thả bộ đến lò thịt. Thằng Hưng nhí cũng nhát gan như tôi. Thoạt đầu, khi tôi rủ nó đi làm chứng,nó không dám đi. Nó nói là nó đang bị cảm, sợ ra nắng. Đến khi nghe tôi bảo là tôi và nó chỉ đứng xa xa xem thằng An vô lò thịt một mình thôi thì nógật đầu liền.
Ba đứa đi đến cách lò thịt chừng năm mươi mét thì tôi và Hưng nhí đứng lại, còn An vẫn thản nhiên đi tiếp. Trông nó chẳng có vẻ gì là sợ hết.
Tôi và Hưng nhí đứng đằng xa theo dõi, trống ngực đập thình thịch. Đến trước lò thịt, trước khi bước qua ngưỡng cửa, An còn quay đầu lại giơ tay vẫy hai đứa tôi. Cái thằng thiệt gan cùng mình!
Thằng An vô trong lò thịt lâu thiệt lâu. Tôi nắm chặt tay Hưng nhí thì thầm:
- Sao mày ?
- Sao cái gì ?
- Nó có trở ra nữa không ?
Hưng nhí đáp, giọng run run:
- Tao không biết.
Tôi đâm hoảng:
- Làm sao bây giờ ? Nó không trở ra thì sao ?
Hưng nhí tặc lưỡi:
- Tao không biết ! Ai biểu mày thách nó chi !
Mặt tôi méo xệch:
- Hay là tụi mình vô kiếm nó đi !
Hưng nhí lưỡng lự một thoáng rồi quyết định:
- Đi thì đi !
Nói xong, nó cúi xuống đất nhặt hai hòn đá và đưa cho tôi một hòn, dặn:
- Cầm cái này làm vủ khí. Có gì thì mình ném.
Nắm chặt hòn đá trong tay, tự nhiên tôi cảm thấy vững dạ hơn.
Nhưng hai đứa tôi chưa kịp nhúc nhích thì Hưng nhí kêu lên:
- Nó ra kìa !
Tôi ngẩng mặt lên và thấy An đang lò dò bước ra khỏi lò thịt, chậm rãi đi về phía chúng tôi. Sự xuất hiện của nó khiến tôi cảm thấy xúc động và mừngrỡ y như gặp lại người thân sau nhiều năm xa cách.
Không ai bảo ai, tôi và Hưng nhí cùng chạy lại đónnó. Mỗi đứa cầm một cánh tay An, lắc lắc:
- Sao hả mày ? Thấy gì không ?
- Thấy !
Tôi há hốc miệng:
- Thấy gì ?
An cười hì hì:
- Thấy tụi mày đứng ngoài run như cầy sấy.
Tôi đỏ mặt:
- Sức mấy mà run !
Hưng nhí lại kéo ta
Trang:
[<] 1,[2],
3,
4,
5 [>]Đến trang:
XtGem.com