t Cẩm Phô vẫn ánh lên vẻ thích thú.
Chỉ tiếc là sự thích thú của nó không kéo dài. Khi nỗi hân hoan về một bà chị hiền nhất vũ trụ lắng xuống, Cẩm Phô sực nhớ ra mục đích của cuộc gặpgỡ hôm nay.
- Bữa nay mình ôn môn gì hén?
Mặc dù đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, nhưng mỗi lần nghe nhắc đến chuyện học, tôi vẫn nghe sống lưng đột ngột ớn lạnh - hệt như đó là một phản xạbẩm sinh. Nhưng chính chữ mình trong câu hỏi của Cẩm Phô đã cổ vũ tôi. Cái tiếng thân thương đó đã giúp tôi đứng vững trước nỗi sợ hãi. Và tôi ưỡn ngực dõng dạc:
- Tùy Cẩm Phô! Tôi thì... ôn môn gì cũng được!
Cẩm Phô dòm vô thời khóa biểu:
- Ngày mai có hai tiết toán. Vậy bữa nay ôn lại hình học đi!
Trong các môn, tôi khá nhất là môn toán. Vì vậy tôi gật đầu ngay, sợ để lâu Cẩm Phô đổi ý:
- Vậy mình ôn môn hình!
Tôi vừa nói vừa lật tập sột soạt, vẻ hăng hái như sắp sửa đi thi học sinh giỏi toán toàn quốc đến nơi.
Thật ra trình độ của tôi hiện nay chưa chắc đã giỏihơn ai, nhưng so với Cẩm Phô thì rõ ràng tôi đáng... làm thầy nó.
Đúng như Phú ghẻ nói, tôi đã dốt, Cẩm Phô còn dốt hơn tôi nhiều.
Học chung với nó một lát, tự nhiên tôi cảm thấy tôi vĩ đại quá chừng. Tôi giảng thao thao bất tuyệt, còn nó chỉ biết ngóc cổ ngồi nghe, chốc chốc lại gật đầu phụ họa.
Lúc cao hứng tôi cũng lên giọng quát tháo om sòm, quên bẵng người ngồi trước mặt là chị hai nhỏ Châu tương lai. Nói chung mấy hôm trước Phú ghẻ nạt nộ tôi thế nào, bữa nay tôi nạt nộ lại Cẩm Phô y như vậy, thậm chí còn hơn nữa!
Nhưng mặc tôi hung hăng giương nanh múa vuốt,Cẩm Phô trước sau tịnh không trách móc hoặc giận hờn. Chắc nó cũng quên bẵng tôi là thằng Chuẩn quần thừa áo vá. Nó đinh ninh tôi là thầy giáo mới đổi về dạy ở trường. Thật khác xa với những lúc nó bắt chước miệng lưỡi con Liên móm để quay tôi như quay dế trong quán bà Thường! Sự hứng khởi trong lòng tôi dâng lên cao đến mức đôi khi tôi có cảm tưởng được làm thầy Cẩm Phô khoái hơn làm người yêu nó nhiều!
Mà làm sư phụ một đứa như Cẩm Phô thì đúng là hách xì xằng thật. Căn bản môn hình học dường như nó cất đâu trong các ngăn kéo ở ngoài tiệm thuốc tây. Bài Các phép biến hình dễ ơi là dễ, vậy mà tôi giảng hoài nó vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Tôi bảo nó phân biệt phép biến hình đồng nhất với phép quay tâm O, nó cạy cục vẽ tới vẽ lui cả buổi vẫn chưa xong.
Tôi bảo nó chứng minh tích của hai phép dời hình là một phép dời hình, nó lại chứng minh là nó không hề biết gì về những chuyện như vậy.
Thế là tôi lại được dịp lên lớp. Nào là muốn học giỏi ngồi trong lớp phải tập trung nghe thầy giảng ra sao, lúc về nhà phải chịu khó làm bài tập như thế nào...
Cẩm Phô không biết tôi lặp lại vanh vách những điều Phú ghẻ vừa lên lớp tôi nên nó cứ giương mắt dòm tôi đầy thán phục.
Buổi xuất quânđầu tiên của tôi lẽ ra còn thành công rực rỡ và trọn vẹn hơn nữa, nếu như trong bài các phép biến hình không có phần về tam giácđồng dạng.
Thông thường, hai tam giác đồng dạng là hai tamgiác có các cạnh tương ứng tỉ lệ với nhau. Nhưng riêng với tam giác vuông, chỉ cần biết cạnh huyền và một cạnh góc vuông có tỉ lệ tương ứng bằng nhau cũng có thể suy ra trường hợp đồng dạng.
Những định lý này ngay từ hồi cấp hai chúng tôi cũng đã từng được nghe giảng sơ qua. Vậy mà khitôi vẽ hai tam giác vuông với hai cạnh có tỉ lệ tương ứng, rồi hỏi:
- Hai tam giác này có đồng dạng không?
Cẩm Phô cứ cắn viết suy nghĩ cả buổi. Chắc có lẽ nó thấy thiếu một cặp cạnh tương ứng tỉ lệ.
Sốt ruột, tôi gà:
- Cẩm Phô thấy hai tam giác này có gì dặc biệt không?
Lúc bình thường, có lẽ Cẩm Phô đáp ngay không cần nghĩ ngợi. Nhưng nãy giờ bị tôi quát tháo ghêquá, nó mất bình tĩnh đến mức hầu như chẳng hiểu tôi hỏi gì.
Thấy nó một mực làm thinh, tôi đâm quạu:
- Tam giác này là tam giác gì?
Tôi hỏi giọng gắt gọng. Cẩm Phô dường như cũng hết mức chịu đựng. Thấy tôi quạu, nó quạu theo:
- Tam giác Béc-mu-da!
Đòn phản công bất thần của Cẩm Phô làm tôi choáng váng mặt mày, hệt như vừa ăn một cú đấm của Mohamet Ali vào quai hàm. Trong một thoáng, tôi cảm thấy căn phòng như nghiêng hẳn đi. Và trong cái thế giới vẫn còn đang đảo lộn ghê gớm đó, tôi chếch choáng đứng dậy và ôm tập đi thẳng ra cửa không một lời từ giã...
Trang 15 trong tổng số 18
Chương 15
Tôi vừa đút đầu vô cổng, đã thấy Phú ghẻ ngồi đợiở cửa. Vừa thấy tôi nó hỏi ngay:
- Tốt đẹp cả chứ?
Tôi hầm hầm:
-Tốt đẹp cái con khỉ!
Giọng điệu gây gổ của tôi khiến Phú ghẻ chưng hửng. Nó đi tò tò theo tôi, giọng không giấu vẻ lo âu:
- Có chuyện gì vậy? Bộ không thuộc bài bị cô giáo bắt bí hả?
Tôi xì một tiếng, môi dài cả thước:
- Nó học dốt như bò mà bắt bí nổi ai!
- Chứ\' sao mày đỏ mặt tía tai như con gà chọi vậy? Hay là mày bị chị Cẩm Phiêu vác gậy rượt chạy toé khói?
Tôi nhún vai:
- Chị Cẩm Phiêu hiền nhất thế giới!
Tới đây thì Phú ghẻ ngẩn người ra. Mặt nó ngơ ngơ ngác ngác trông đến tội. Chắc nó không tài nào hiểu được tại sao một cái đứa ngày hôm qua còn hùng hùng hổ hổ về chuyện học chung với người yêu mà hôm nay từ điểm hẹn trở về, người ngợm lại trông tả tơi như một cái mền rách.
- Mày có nghĩ đến già cũng không ra đâu!
Cuối cùng tôi sợ Phú ghẻ đứng lâu hóa đá, tôi vỗ vai nó và tặc lưỡi kể cho nó nghe câu chuyện vừa xảy ra ở nhà chị Cẩm Phiêu.
Tôi tưởng nghe xong, Phú ghẻ sẽ vì tình bạn mà hùa theo tôi chửi Cẩm Phô tơi tả. Nào ngờ tôi vừa kể dứt, nó liền ôm bụng cười bò:
- Trời ơi là trời! Ông Bec-mu-đa ơi là ông Bec-mu-đa!
- Béc-mu-đa cái đầu mày! - Tôi nổi nóng.
- Cái đầu mày thì có! - Phú ghẻ hừ giọng.
- Thật tao chưa thấy đứa nào ngu đếm mức học chung với người yêu mà bày đặt nạt nộ quát tháo như mày! Mày đâu phải là thầy hiệu trưởng hay thầy giám thị!
Tôi đỏ mặt:
- Tại nó chứ bộ! Ai bảo tao giảng hoài mà nó cứ ngồi giương mắt ếch dòm tao chi!
- Thì ai mà chẳng vậy!
- Tao đâu... đâu...
Đang cơn hăng máu, tôi định nói Tao đâu có như vậy nhưng vừa mới mở miệng, tôi sực nhớ mấy bữa đầu tiên ngồi học với Phú ghẻ, tôi còn ấm ớ hơn Cẩm Phô bữa nay nhiều, lền vội vàng tốp lại. Phú ghẻ biết tỏng bụng dạ tôi, liền chọc:
- Mày định nói gì?
Tôi cười hì hì:
- Tao định nói là tao đâu có cố ý diễu võ giương oai với Cẩm Phô làm chi! Tại lúc nãy trời nóng bức, tự nhiên tao đâm quạu.
Phú ghẻ không buồn để ý đến lời phân trần vụng về của tôi. Nó chép miệng bình luận:
- Nhỏ Cẩm Phô kêu mày bằng tam giác Béc-mu-da là còn hiền, gặp con Liên móm, mày quát nó kiểu đó, chắc nó liệng guốc lên đầu mày quá!
Phú ghẻ làm tôi ăn năn quá chừng. Nhớ lại buổi học chung khi nãy, tôi thấy lời lẽ và cử chỉ của tôi quả có phần quá đáng. Vấn là đứa học hành chẳng ra gì, từ lúc bắt đầu ôm tập đi học đến nay toàn bị thiên hạ coi thường nay bỗng dưng được làm thầy một đứa khác, cái sự đổi đời đột ngột đó khiến tôi không tài nào giữ bình tĩnh được. Trướcnay tôi thường nghe Phú ghẻ giảng bài, bây giờ tự dưng có một đứa ngồi vểch tai lên nghe những lời vàng ngọc của mình, cái hương vị đó nó lạ quá,bảo tôi không Tận hưởng sao được!
Chỉ tội cho Cẩm Phô. Thật ra nó không đến nỗi dốtlắm, nhưng thấy tôi hò hét gầm gừ ghê quá, nó hoảng vía quên sạch hết những gì đã học. Và nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài, chỉ cần học chung với tôi ba buổi thôi, chắc Cẩm Phô phải xin vô bịnh viện thần kinh nằm điều trị ít nhất là sáu tháng!
Tôi liếc Phú ghẻ, giọng áy náy:
- Giờ tao phải làm sao mày?
Phú ghẻ cười khảy:
- Thì gặp nó xin lỗi chứ sao!
- Nhưng biết Cẩm Phô có chịu gặp tao nữa không?- Tôi hỏi Phú ghẻ mà như tự hỏi mình. giọng đầy hoang mang.
- Cái đó thì tao không biết! Mày phải tự mình đi gặp nó mà hỏi lấy!
Cái thằng ghẻ ngứa này, tôi chưa kịp mở miệng nhờ nó, nó đã muốn dang ra! Bạn bè thế mà cũng gọi là bạn!
Nhưng nỗi lo lắng của tôi không kéo dài lâu.
Trưa hôm sau, lúc tôi đi học về ngang qua tiệm thuốc tây Hồng phát, thằng Luyện đã đứng đợi sẵn bên đường, chặn tôi lại:
- Chị Cẩm Phô gởi cho anh cái này nè!
Tôi chưa kịp phản ứng thì nó đã nhét dấm dúi mảnh giấy vào túi áo tôi rồi dọt lẹ vào nhà.
Trên đường về, đã mấy lần tôi muốn dừng xe lại mở bức thư tình ra xem, nhưng rồi sợ phải đọc thấy những lời trách móc, xỉ vả, tôi đành bấm bụng ráng lết về tới nhà.
Giúi đại chiếc huy chương vàng và
Trang:
[<] 1,[2],
3,
4,
5 [>]Đến trang:
XtGem.com