watch sexy videos at nza-vids!
Game đánh bài IWIN online cực đỉnh phiên bản mới nhất.download miễn phí
Game MXH BeMe 3.0.1 - Thiên Đường Giải Trí
 Nhập tên bài hát

Time :06:55 - DaTe:22/11/24
Menu của Wap
rave;i được không anh?
Tôi hạ giọng :
- Trớt quớt rồi mày ơi!
Một kế hoạch lánh nạn hiện ra chớp nhoáng trongđầu, tôi xin phép ba mẹ về nghỉ hè ở nhà ngoại dưới quê để đầu óc được thư giãn sau những ngày ôn thi căng thẳng. Chỉ những học trò chăm chỉ cần cù mới nêu ra được lý do chính đáng như vậy, ba tôi nghe bùi tai, bèn gật đầu ngay không cần suy nghĩ. Từ khi sinh ra tôi đến giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên ông mới hưởng được hạnh phúc của một người cha có con căng thẳng vì học tập. Mẹ tôi hỏi :
- Chừng nào con đi?
- Dạ, ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ? Làm gì gấp vậy? - Mẹ tôi chưng hửng.
Tôi chép miệng :
- Dạ không hiểu sao con thấy nhớ ngoại quá!
Mẹ tôi có vẻ nghi ngờ trước tình cảm tràn trề đột xuất của tôi nhưng bà không nói gì, chỉ móc trong túi ra một xấp tiền dúi vào tay tôi :
- Xuống dưới nhớ đừng leo trèo nghịch ngợm coi chừng té gãy cổ nghen con!
- Dạ.
Tôi nhét tiền vô túi rồi vội vã đi tìm nhỏ Châu :
- Mày ở nhà nhớ trông nom vườn hoa cẩn thận nghen!
- Dạ.
- Khi nào có kết quả thi vô lớp mười, mày đi coi giùm tao. Nếu thấy tao đậu, mày phải bay xuống ngoại báo tin cho tao liền!
Nhỏ Châu rụt rè :
- Nhỡ anh rớt thì sao?
- Thì thôi, mày cứ ở nhà! - Tôi thở dài - Quá một tuần lễ, không thấy mày xuống, tao sẽ biết là tao đi đời! Lúc đó, tao sẽ ở luôn dưới ngoại, không về nhà nữa!
- Sao vậy? - Nhỏ Châu ngẩn ngơ - Đằng nào anh cũng phải về nhà chứ?
Tôi lắc đầu :
- Nếu rớt, tao sẽ không về. Tao mà dẫn xác về, ba sẽ sút tao bay tới tận mặt trăng!
- Nhưng ở dưới ngoại làm sao anh đi học? - Nhỏ Châu bắt đầu lo âu.
- Tao không đi học nữa! Tao sẽ đi chăn bò. Nhà ngoại có mấy con bò, mày không nhớ sao?
Viễn ảnh tôi vẽ lên bi đát đến mức giọng tôi bỗng trở nên bùi ngùi. Còn nhỏ Châu thì rơm rớm nước mắt. Nó sụt sịt:
- Không được, anh phải về nhà với em! Em sẽ năn nỉ ba cho!
Tôi nhún vai, hừ giọng :
- Khỏi! Nam tử đại trượng phu không cần nhờ ai năn nỉ giùm! Bốn bể là nhà, sống nơi đâu mà chẳng được, màykhỏi phải lo cho đại huynh của mày!
Nói xong một câu thuổng trong truyện kiếm hiệp, tôi phất tay áo ra đi. Nhỏ Châu không hiểu tôi vừalảm nhảm những gì nhưng khi nãy nghe tôi doạ sẽ bỏ học đi chăn bò, nó hãi quá, cứ giương đôi mắt mờ lệ trông theo.
Tôi rảo bước ra bến xe mà bụng cứ thấp thỏm sợ tụi bạn bắt gặp. Thi xong, chắc chắn thằng Cường và Phú ghẻ phóc ngay đến nhà tôi. Biết tôi vừa mới đi, thế nào tụi nó cũng đuổi theo. Lúc này tôi sợ gặp hai thằng cốt đột đó còn hơn là sợ gặp cọp. Sỡ dĩ tôi phải khăn gói trốn chui chốn nhủi như thế này cũng chỉ vì không muốn bị tụi nó cật vấn, hạch hỏi lôi thôi về bài thi văn ban sáng.
Tôi vừa đi vừa ngoảnh cổ dòm dáo dác như thằng ăn trộm vừa thó tiền ở nhà băng. Chỉ đến khi ngồi thu lu trên chiếc xe đò sắp chạy mà vẫn chưa thấybóng dáng hai thằng mắc dịch đó đâu, tôi mới biết là mình thoát nạn.
Những ngày kế tiếp theo đối với tôi là những ngày rất đỗi nặng nề. Thấy tôi lâu lắm mới về chơi, ngoại chiều chuộng tôi hết biết, nhưng lòng đang nóng như lửa đốt, tôi chẳng thấy khoan khoái tí ti ông cụ nào. Từ nhà ra vườn rồi từ vườn vào nhà, mỗi ngày tôi đi vào đi ra cả chục lược đếm lá vàng rơi.
Đến ngày thứ sáu, tôi bắt đầu ngóc cổ ngóng lên đường lộ, chờ phép màu xuất hiện mặc dù trong thâm tâm, tôi không tin môn toán của tôi có thể cứu được môn văn trời đánh thánh đâm kia. Quả như tôi lo lắng, ngày hôm sau rồi ngày hôm sau nữa, bóng dáng của nhỏ Châu vẫn biệt mù ở tận đâu đâu, mặc cho tôi chờ dài cả cổ.
Đến trưa ngày thứ mười thì niềm hy vọng mong manh trong lòng tôi đã thực sự tắt ngấm. Nhưng đúng vào lúc tôi chán đời leo lên giường quấn chăn trùm kín người và bắt đầu nghĩ đến sự nghiệp chăn bò sắp tới thì đột nhiên có tiếng ồn ào ngoài ngõ. Tôi chưa kịp nhỏm người dậy thì thằng Cường và Phú ghẻ đã ập vào nhà như một cơn lốc.
Vừa thấy mặt tôi, Cường đã oang oang :
- Mày đậu rồi Chuẩn ơi! Đậu đúng 10,5 điểm!
- Xạo đi mày! - Tôi bán tín bán nghi - Nếu tao đậu thì ba ngày trước nhỏ Châu đã xuống báo cho tao biết rồi!
- Bữa nay trường Trần Cao Vân mới niêm yết danhsách thí sinh trúng tuyển, trễ ba ngày so với thôngbáo, thằng ngốc ạ! Lúc nãy tụi tao ghé nhà mày, thấy nhỏ Châu định đi tìm mày để khuyên mày thôi nghề chăn bò, tụi tao mới bảo nó ở nhà để tụitao đi cho. Chỗ bạn bè dù sao cũng dễ khuyên hơn!
Thằng Cường nói câu đó với vẻ mặt trịnh trọng khiến Phú ghẻ ôm bụng cười bò. Tôi ngồi chết trân, dở cười dở mếu, trong bụng rủa thầm cái thói mách lẻo của nhỏ Châu tơi bời hoa lá. Nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn tin lời thằng Cường láu cá.Tôi sợ nó xí gạt, bèn đưa mắt nhìn Phú ghẻ. Như hiểu ý tôi, Phú ghẻ gật đầu :
- Nó nói thật đó. Cả ba đứa mình đều đậu hết. Toán mày được 5 điểm. Văn 5 điểm rưỡi. Lát nữa về gặp ông già hắc ám của mày lãnh chiếc Huy Chương Vàng đi thôi!
Đến lúc đó tôi mới tin là tôi dã đậu vô trường TrầnCao Vân. Quả là chuyện không mơ thấy nổi. Điểm văn cao hơn điểm toán lại càng quái đản. Quái đản đến mức tôi cứ lẩm bẩm như người ngủ mê :
- Kiểu này thì chó biết mặc quần hết ráo!
Sau đó dĩ nhiên là những ngày huy hoàng tột bậc. Ba mẹ tôi đón tôi trở về như đón một người hùng trở về từ mặt trận. Nhỏ Châu tìm lại được người anh tưởng đã ra đi không hẹn ngày trở lại nên suốt ngày cứ quấn quít bên tôi. Rồi ba tôi vét sạch tiền trong đáy rương của mẹ tôi mở tiệc linh đình chiêu đãi bà con lối xóm, làm như không phải tôi đậu vô lớp mười mà là đậu tiến sĩ vậy. Tôi ngẫm lại, thấy học dốt quả nhiên cũng có cái lợi. Đang dốt kinh niên, bỗng một hôm gặp hên ít dốt đi một chút, lập tức hóa thành sự kiện trọng đại, ai ai cũng nức nở ngợi khen.
Nhưng tất cả điều đó cũng không khiến tôi sung sướng bằng lúc ba tôi cầm chiếc chìa khóa sáng chóe đặt vào tay tôi và cất giọng ngọt ngào hiếm có :
- Kể từ giờ phút này, chiếc xe này là của con!
Tôi không biết lúc Aladin vớ được cây đèn thần, hắn ta mừng rỡ cỡ nào chứ riêng tôi lúc đó, tôi tin rằng trong suốt cuộc đời dài lê thê của mình, tôi khó thể bắt gặp nỗi hân hoan nào lớn lao hơn thế.

Trang:[<] 1,2,3,[4] [>]
Đến trang:
XtGem.com
Bộ đếm : 1.25
Bản Quyền © GiaiTriSo1.in
U-ON
Bộ đếm : 1.25
Bản Quyền © GiaiTriSo1.in
U-ON