ó lại quá nhiều người hay hỏi bài Hạ Quyên nên nó chỉ mới
dừng ở bước làm quen chứ chưa gọi là thân thiết gì được. Tuy nhiên Lâm
chẳng phải đứa mới gặp tí khó khăn đã bỏ cuộc ngay.
Nó tìm hiểu được là Hạ Quyên rất thích đọc sách thơ văn, nghe bạn bè kể
là cô bé có một chồng toàn tiểu thuyết lãng mạn ở trong phòng. Lâm quyết
định sẽ viết thư cho Hạ Quyên, nó say sưa bắt tôi đọc đi đọc lại để lọc
lỗi chính tả. Thật không chấp nhận được là nó lại giao cho tôi cái công
việc nhàm chán thế. Xong nó còn bắt tôi phải mang sang đưa cho Hạ
Quyên.
- Sao mày viết mà mày không tự đưa? - tôi vặn vẹo:
- Thôi, tao ngại lắm. Mày chấm sao đỏ lớp đó mà, mày đưa giùm tao đi. Với cả…
- Với cả sao?
- Bọn con gái hay thích tưởng tượng còn gì. Tao muốn Hạ Quyên tưởng tượng về tao một chút.
Cái thằng này, làm người quang minh chính đại không thích lại thích làm
anh hùng trong bóng tối. Tôi thấy nó giống anh hùng núp hơn, lại nhớ tới
cái câu người ta hay nói “Anh hùng núp cho một mồi lửa đốt rơm anh
hùng”.
Tôi chẳng từ chối được bởi nó đã nhét lá thư vào túi áo tôi. Khi kể lại chuyện này cho em gái tôi nghe, nó phán luôn một hơi rằng tôi
là đồ ngốc, còn cái Hạnh ‘hột mít’ nghe Phương kể lại thì lại khen tôi
là người tốt. Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, tôi liền
tỉnh dậy, mở lá thư ra ngồi đọc lại. Chữ thằng Lâm xấu quá, viết xiêu
vẹo nhìn như gà bới vậy. Trời tối đọc chữ nó viết còn hại mắt nữa. Tôi
đọc một lúc, thấy nó viết không ổn chút nào. Cái thằng này viết thư làm
quen với người ta mà đúng theo kiểu “bấu chỗ này một tí, véo chỗ kia một
chút”.
Bình thường nó hay mượn bài tập của tôi với một đứa nữa để chép so le,
bây giờ đến cái phong cách chép bài mà nó cũng đưa luôn vào thành phong
cách viết thư. Cả bức thư toàn đạo văn thơ là những lời hay ho từ mục Cà
phê chiều thứ bảy trong báo Hoa học trò. Có một đoạn nó chép nguyên xi
mà còn chưa thay tên Hạ Quyên vào nữa. Sao chiều nay tôi lại không phát
hiện ra nhỉ?
Tôi quyết định viết lại hộ đoạn này cho nó. Nhưng rồi đoạn tôi viết rất
chân thật thì lại không hợp với đoạn trên của Lâm, thế là tôi lại ngồi
sửa lại đoạn phía trên của nó. Xong đâu đấy, đến gần sáng, tôi đọc lại
cả lá thư, thấy toàn ý của mình, vẫn phải dằn lòng viết tên Lâm ở người
gửi. Là con trai với nhau, lại là bạn, phải cạnh tranh đàng hoàng chứ ai
lại làm thế.
Ngày hôm sau tôi mang sang lớp Hạ Quyên nhưng nào dám đưa trực tiếp cho
cô bé. Tôi nhờ một đứa tôi quen mang vào đưa hộ. Hạ Quyên quay lại nhìn
tôi, miệng cười chúm chím. Tôi lại thấy lòng mình xao xuyến. Một nụ cười
của Hạ Quyên dường như có thể làm tôi thấy vui vẻ suốt cả ngày.
***
Lâm không đến, tôi và Hạ Quyên thì cùng
đứng im lặng bên cạnh nhau. Chẳng ai nói với ai câu nào, ánh mắt thả
vào sân trường thưa người. Tôi không biết cô bé cạnh tôi đang nghĩ gì.
Kì 3: Những Ngày Bình Yên
Một tuần sau thì Lâm nhận được thư hồi âm của Hạ Quyên, lớp trưởng lớp
cô bé, một đứa con gái trông rất nghiêm nghị mang sang đưa cho nó. Vừa
nhìn thấy tên người gửi, thằng Lâm mừng quýnh cả lên. Nó chạy ngay ra
chỗ tôi giờ giải lao, hua hua lá thư trên cao:
- Đấy mày thấy chưa, Hạ Quyên rồi cũng bị tao chinh phục thôi.
Tôi không quan tâm tới mấy lời ba hoa của Lâm. Tôi chỉ đòi nó cho xem
thư Hạ Quyên viết. Chữ cô bé thẳng hàng, ngay ngắn, chỉn chu. Tôi đưa tờ
giấy lên sát mũi mình, có một mùi hương nhè nhẹ của trang giấy mới.
Trong thư Hạ Quyên nói là có lẽ Lâm chính là người mà Hạ Quyên đã biết
từ lâu. Hạ Quyên thích học Văn học và Lịch Sử, không thích học Toán và
Vật Lí, nếu Lâm học giỏi những môn này thì lúc nào đó hãy giảng bài cho
Hạ Quyên nhé. Tôi thở dài. Thằng Lâm kiểu gì cũng copy bài tập về nhà
của tôi. Nếu cô bé muốn nó giảng bài cho thì chắc phải đợi tới nhiều năm
tháng nữa. Và rồi ở cuối thư đột nhiên Hạ Quyên hỏi Lâm nó đã đọc quyển
“Kiêu hãnh và Định kiến” của Jane Eyre chưa? Lâm nhìn tên cuốn sách rồi
gãi đầu:
- Đây là quyển gì hả Khoa?
- Là tiểu thuyết đó. Nhà tao có, mày đọc không ?
- Thôi, tao bận lắm, mày đọc rồi kể lại cho tao nghe.
Tôi đã đọc cuốn sách này lâu rồi. Câu chuyện kể về tình yêu tuyệt đẹp
giữa cô nàng Lizze có tính cách cương nghị , thẳng thắn và chàng quý tộc
Darcy có cái nhìn đầy định kiến. Họ như hai thỏi nam châm bị hút vào
nhau. Tôi liên tưởng tới Lâm và Hạ Quyên, có khi nào hai người không có
điểm chung như vậy cũng sẽ bị hút vào nhau không ? Chắc là không đâu,
tình yêu thời hiện đại chứ có phải vật lí ứng dụng đâu. Tôi lại giúp Lâm
viết thư trả lời cho Hạ Quyên, mỗi lá thư qua đi qua lại, tôi biết thêm
nhiều điều về Hạ Quyên, và tôi có cảm giác mình ngày càng dành nhiều
tình cảm hơn cho cô bé.
Một hôm, giờ ra chơi, Lâm kéo tôi ra hành lang, nó bảo đã hẹn Hạ Quyên
giờ ra chơi ra nói chuyện. Chưa bao giờ tôi đứng ở một khoảng cách gần
như thế này với cô bé. Lâm kể chuyện cười cho Hạ Quyên nghe, cô bé cười
rất tươi. Họ nói chuyện như thể tôi không hề có mặt ở đó. Tôi lặng lẽ nhìn Hạ Quyên, chợt
nhớ tới hình ảnh cô bé mặc áo mưa vàng đứng đọc truyện tranh trước mái
hiên trong một ngày mưa rào, trong bộ đồng phục đơn giản, nhìn cô ấy vẫn
đáng yêu như ngày nào.
Theo như cái Phương chẩn đoán thì tôi không chỉ bị bệnh tương tư mà còn
bị ngớ ngẩn nặng. Chẳng có ai lại đi giúp đỡ tình địch của mình như thế
cả. Nó gán cho tôi những mỹ từ như “Cao thượng hão”, “Quân tử bại trận”.
Tôi mặc kệ cái Phương cứ ngồi phàn nàn, leo lên giường trùm chăn nằm
nghĩ. Nó không hiểu, tôi không muốn vì một đứa con gái mà làm mất đi
tình bạn giữa tôi và Lâm. Dù thằng bạn tôi có khả năng thích nhiều cô
gái cùng một lúc và với ai cũng tốt cả nhưng lần này tôi thấy nó có vẻ
thích Hạ Quyên thực sự. Bằng chứng nó không làm quen thêm ai nữa dù
trong lớp Hạ Quyên cũng có rất nhiều cô bé dễ thương. Đang miên mang suy
nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi:
- Khoa, con đưa Hạnh về nhà đi. Hôm nay mẹ em bận không đón được.
Tôi nhìn cái Hạnh “hột mít” rồi lại thấy thương cho cái xe đạp mới bơm
của mình. Trên đường, tôi gò lưng đạp, còn con bé vẫn líu lo kể đủ thứ
chuyện đằng sau xe. Tôi toát hết mồ hôi và thấy hơi xấu hổ vì có vài
người đi qua tôi rồi quay lại cười khúc khích. Rồi đến chỗ đèn đỏ, tôi
tự dưng thấy xe mình nhẹ hẳn đi. Tôi quay lại thì thấy cái Hạnh đã leo
xuống từ lúc nào. Nó bảo tôi:
- Anh Khoa, anh không cần đèo em đâu, để em đi bộ cũng được.
Tôi nói thế nào nó cũng cương quyết không nghe. Thế là tôi cũng xuống xe, dắt bộ cạnh Hạnh. Tôi liền hỏi:
- Em vẫn chưa đi được xe đạp à?
Con bé gật đầu. Tôi nghĩ tới lời hứa với mẹ là sẽ kèm Hạnh đi xe đạp từ
mấy tháng trước, thấy hơi xấu hổ vì vẫn chưa thực hiện được. Thôi, thà
muộn còn hơn là chưa bao giờ, tôi nói:
- Từ mai anh sẽ kèm em đi xe đạp nhé.
Cái Hạnh vỗ tay đen đét, gật đầu sung sướng. Còn tôi dẫu biết việc dạy
cái Hạnh đi được xe đạp là khó vô cùng nhưng vẫn sẽ cố gắng.
Lâm đã thân hơn nhiều với Hạ Quyên nhưng mỗi lần đi chơi nó vẫn rủ tôi
đi cùng. Ba người đạp xe cùng nhau, nó và Hạ Quyên nói chuyện vui vẻ làm
tôi thấy chạnh lòng nhưng chẳng biết làm sao. Nó cứ nhắc đi nhắc lại là
cần tôi đi theo để nhỡ nó có nói gì sai tôi còn “chữa cháy” giúp. Mà
tôi thấy nó có vẻ ăn nói rất linh hoạt, không cần gì đến tôi cả. Hạ
Quyên vẫn vô tư ban tặng những nụ cười như xát muối trái tim tôi. Tôi
vẫn len lén nhìn cô bé những lúc Lâm không để ý.
Một buổi chiều tan học, trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Vì còn bận đi học
thêm một ca nữa nên dù không mang theo ô dù gì tôi vẫn phải đội mưa chạy
ra phía nhà gửi xe. Đang chạy thì dây giày tôi bị tuột, tôi dẫm lên dây
giày và ngã oạch một cái. Nước bắn lên người tôi tung tóe. Tôi lúi húi
cúi xuống buộc lại dây giày của mình, trong lòng thầm than trách cho mái
tóc và cả cặp kính ướt nhèm nhẹp nước của mình. Rồi đột nhiên tôi không
cảm thấy nước mưa lạnh buốt rơi lên đầu mình nữa, lại có bóng ai đó từ
phía sau, tôi ngẩng đầu lên, dường như không tin nổi vào mắt mình. Hạ
Quyên đang căng chiếc áo mưa vàng trên đầu che cho tôi. Cô bé nhìn tôi,
mỉm cười rất nhẹ, rồi nhẹ nhàng đưa một bàn tay ra, ý bảo tôi đứng dậy.
Tôi nắm lấy tay Hạ Quyên, ngại ngùng đứng lên và lúng túng nói:
- Ừm, cảm ơn ấy.
- Không có gì. Cậu cũng đi ra nhà xe à?
Tôi gật đầu và rồi tôi đưa tay đỡ hộ lấy áo mưa cho Hạ Quyên, tôi nói:
- Để mình giữ cho.
Thấy Hạ Quyên nhìn chăm chú những vết vùn bắn lên gấu quần mình, tôi thấy ngại quá. Rồi cô bé hồn nhiên nói:
- Vết bùn này bám chặt lắm, nếu mà không giặt sạch được thì cậu lấy bàn chải đánh vào nó sẽ trôi đi hết.
Tôi ngỡ ngàng, chỉ biết gật đầu lia lịa. Tôi còn tưởng cô bé sẽ giống
như mấy đứa con gái cùng lớp, trêu tôi có cái gấu quần cũng để bị bẩn.
Ra tới nhà xe, vừa đưa trả áo mưa cho Hạ Quyên là tôi đạp vội xe đi. Trời vẫn mưa không
ngừng nhưng không hiểu sao tôi không cảm thấy lạnh nữa, chỉ thấy ấm áp
trong lòng, và con đường về nhà chưa bao giờ dễ đi đến thế.
Tháng 2.
Gần ngày Valentine, Lâm lùng sục khắp nơi quà để tỏ tình với Hạ Quyên.
Nó nhờ tôi cố vấn cho đủ kiểu. Bọn con gái tôi quen đều hào hứng và bàn
tán sôi nổi về ngày lễ này, chỉ có duy nhất hai đứa con gái là cái
Phương và Hạnh là không thấy đề cập gì. Tôi chú ý ngay bởi hai cái đứa
nhiều chuyện số một này mà không nhắc gì tới ngày đấy thì hẳn là có
chuyện gì đáng ngờ đây. Rồi tôi cũng nghe ngóng được qua cuộc điện thoại
của cái Phương với Hạnh. Hai đứa bảo nhau cứ để mặc không khí ngày
Valentine đi vì sẽ không có ai tặng quà đâu.
Đêm đó, tôi nằm suy nghĩ mông lung. Nghe giọng em gái tôi có vẻ hơi
buồn. Tôi vẫn luôn coi nó là đứa trẻ con, bình thường nó ngang ngạnh hay
cãi lại tôi nên tôi thấy nó giống em trai mình hơn. Nhưng có những ngày
lễ như thế này, tôi mới thấy nó dù ương bướng đến mấy cũng vẫn là một
đứa con gái. Sáng hôm sau, trời vừa sáng là tôi lôi ống heo tiết kiệm ra
đếm thử. Tiền mừng tuổi từ tết và cả tiền tiêu vặt mẹ cho, cũng không
phải là ít. Tôi quyết định mua quà cho em gái mình.
Lâm còn bận rộn thăm dò món quà mơ ước của Hạ Quyên nên cuối tuần duy
nhất trước Valentine, tôi phải tự đi tìm quà một mình. Nghe bọn con gái
hay rủ rỉ nhau về khu Khương Thương gần trường Y có rất nhiều đồ đẹp mà
rẻ, tôi đạp xe lên. Một đứa con trai như tôi có vẻ lạc lõng giữa dòng
người hăng hái chọn quà, gói quà trong cửa hàng. Đang bị kẹt cứng trong
đám người thì tôi thấy có một ngón tay gõ nhẹ lên vai mình. Quay lại,
tôi ngạc nhiên. Là Hạ Quyên. Cô bé hỏi tôi:
- Cậu đi mua quà cho ai à?
- Ừ, thế còn cậu?
Mọi người vẫn chen lấn, xen vào giữa chúng tôi. Không nghe thấy tiếng
trả lời của Hạ Quyên, tôi bất giác kéo mạnh cánh tay cô bé về phía mình.
- Mình cũng đi mua quà sinh nhật bạn?
- Tớ mua quà Valentine cho em gái.
Thấy Hạ Quyên có vẻ không hiểu, tôi vội giải thích:
- Mình sợ em mình không có ai tặng quà mà những đứa con gái khác lại nhận được.
Hạ Quyên bụm miệng cười. Cô bé hồn nhiên nói:
- Thế cậu đã chọn được chưa?
- Vẫn chưa. Tôi đột nhiên nảy ra ý định nhờ Hạ Quyên chọn giúp. Dù sao cùng là con gái có lẽ sẽ hiểu nhau hơn.